Kinh Nghiệm Hướng dẫn Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì -Thủ Thuật Mới Mới Nhất

Bạn đang tìm kiếm từ khóa Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì -Thủ Thuật Mới được Cập Nhật vào lúc : 2022-11-27 18:53:00 . Với phương châm chia sẻ Bí quyết về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi Read tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha.

Thủ Thuật Hướng dẫn Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì Mới Nhất

Quý khách đang tìm kiếm từ khóa Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì được Update vào lúc : 2022-11-27 18:53:06 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật Hướng dẫn trong nội dung nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi đọc tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha.

Tóm tắt Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy, An Dương Vương, Mị Châu – Trọng Thủy lớp 10, Cốt Truyện An Dương Vương Mị Châu – Trọng Thủy, Kể lại Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy, Em hay xác lập đề tài chủ đề tư tưởng của tác phẩm An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy, An Dương Vương, Mị Châu Trọng Thủy ngôn tình, Truyền thuyết An Dương Vương

I. KHÁI QUÁT CHUNG

1. Thể loại

– Truyền thuyết là tác phẩm tự sự dân gian kể về yếu tố kiện và nhân vật lịch sử theo Xu thế lí tưởng hóa, thông thông qua đó thể hiện sự ngưỡng mộ, tôn vinh của nhân dân với những nhân vật lịch sử.
– Đặc trưng: Từ cốt lõi là những yếu tố lịch sử kết phù thích phù thích hợp với những cụ ông cụ bà thể hư cấu, tưởng tượng.

2. Xuất xứ

– Trích từ Truyện Rùa Vàng trong Lĩnh Nam chích quái Ra đời vào thời gian cuối thế kỉ XV.
– Quần thể di tích lịch sử lịch sử lịch sử văn hoá làng Cổ Loa, Đông Anh, Tp Tp Hà Nội Thủ Đô Thủ Đô.

3. Bố cục

– Truyện hoàn toàn hoàn toàn có thể phân thành 2 phần:
+ Phần 1: (từ trên đầu bèn xin hoà): Kể chuyện An Dương Vương xây thành, chế nỏ đánh thắng giặc xâm lược.
– Phần 2: (còn sót lại): Bi kịch mất nước và thảm kịch tình yêu.

4. Chủ đề

– Miêu tả quy trình xây thành, chế nỏ bảo vệ giang sơn của An Dương Vương và thảm kịch nước mất nhà tan.
– Thể hiện thái độ, tình cảm của tác giả dân gian với từng nhân vật.

II. NỘI DUNG VĂN BẢN

1. Vai trò của An Dương Vương trong sự nghiệp giữ nước

– An Dương Vương có ý thức cảnh giác, lo xây thành, sẵn sàng sẵn sàng vũ khí từ khi giặc chưa tới.
+ Dời đô từ vùng núi Nghĩa Linh về đồng bằng (Cổ Loa) để tăng trưởng sản xuất và mở rộng lưu thông.
+ Xây thành, chế nỏ chống xâm lược.
-> Quyết sách sáng suốt: Âu Lạc có thành cao và vũ khí lợi hại chống lại quân xâm lược.
– Nguyên nhân giúp An Dương Vương xây thành và bảo vệ giang sơn thành công xuất sắc xuất sắc:
+ Nhà vua kiên trì, quyết tâm không sợ trở ngại vất vả.
+ Được thần linh giúp sức.
+ Được sự ủng hộ của nhân dân.
+ Tinh thần cảnh giác và quyết tâm sẵn sàng đánh giặc giữ nước của nhà vua.
-> An Dương Vương xứng danh là vị vua anh hùng, sáng suốt, có tinh thần trách nhiệm và cảnh giác cao, được nhân dân tôn vinh.

2. Bi kịch mất nước và thảm kịch tình yêu

a. Bi kịch mất nước* Nguyên nhân:
– Vua: Chủ quan, mất cảnh giác.
+ Nhận lời cầu hoà, cầu hôn, nhất là cho Trọng Thủy ở rể mà không đề phòng, giám sát.
+ Lơ là trong việc phòng thủ.
+ Chủ quan khinh địch, quá ỷ lại vào vũ khí.
-> Mất cảnh giác trầm trọng, tạo thời cơ thuận tiện cho quân địch tự do vào sâu lãnh thổ.
– Mị Châu: ngây thơ, nhẹ dạ cả tin, mất cảnh giác:
+ Cho Trọng Thủy xem trộm nỏ thần.
+ Rắc lông ngỗng ghi lại đường cho Trọng Thuỷ lần theo.
-> Trở thành giặc một cách vô tình.
* Hậu quả:
– Đất nước rơi vào tay giặc.
* Hành động của vua:
– Phản công thất bại, phải cùng con gái bỏ chạy về phương Nam.
– Cầu cứu sứ Thanh Giang và biết Kẻ ngồi sau sống sống lưng đó đó là giặc.
– Chém đầu Mị Châu: Thể hiện sự dứt khoát, quyết liệt và sự tỉnh ngộ muộn màng, nghiêm khắc, đau đớn: Đặt nghĩa nước trên tình nhà.
– Cầm sừng tê giác theo Rùa Vàng xuống biển.
-> Những hư cấu nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp được sáng tạo nhằm mục đích mục tiêu để nhân dân gửi gắm lòng kính trọng riêng với thái độ dũng cảm của vị anh hùng, phê phán thái độ mất cảnh giác của Mị Châu là lời lý giải lí do mất nước nhằm mục đích mục tiêu xoa dịu nỗi đau mất nước.b. Bi kịch tình yêu – Kết cục tình yêu Mị Châu – Trọng Thủy: cả hai đều phải chết trong đau đớn, trong nỗi ân hận giày vò.
– Nguyên nhân: Do xuất phát tình yêu và hành vi của tớ rất rất khác nhau:
+ Mị Châu ngây thơ, nhẹ dạ cả tin nên bị Trọng Thủy lừa dối, tận dụng trở thành kẻ có tội với giang sơn, với vua cha.
+ Trọng Thủy: Mưu mô, gian dối, tận dụng tình yêu chân thành của Mị Châu để thực thi thủ đoạn xâm lược của vua cha -> Vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân.
* Hình ảnh Ngọc trai – giếng nước và quan điểm nhận của tác giả dân gian:
– Nó là yếu tố kết thúc duy nhất hợp lý cho số phận đôi trai gái:
+ Lời khấn của Mị Châu và kết cục ngọc trai, ngọc thạch đã chiêu tuyết cho cho danh dự của nàng, chứng tỏ tấm lòng nàng trong sáng.
+ Nhân dân ta ghi nhận cho việc hối hận của Trọng Thuỷ.
+ Ngọc trai rửa nước giếng càng sáng chứng tỏ Trọng Thuỷ đã tìm tìm kiếm được sự hoá giải trong tình cảm của Mị Châu ở toàn toàn thế giới bên kia.
-> Một sáng tạo nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp đẹp đến mức hoàn mĩ, thuộc về phong thái ứng xử thấu tình đạt lý của dân tộc bản địa bản địa. Sự bao dung, thông cảm của nhân dân và thái độ nghiêm khắc với sai lầm không mong muốn không mong ước của Mị Châu cùng bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề lịch sử về quan hệ giữa thành viên và hiệp hội.
-> Bài học rút ra từ thảm kịch mất nước, thảm kịch tình yêu: Luôn tôn vinh tinh thần cảnh giác với quân địch; xử lí đúng đắn quan hệ giữa riêng với chung, giữa nhà với nước, giữa thành viên và hiệp hội.

III. ĐÁNH GIÁ

– Kết cấu ngặt nghèo đến hoàn mĩ. Cốt truyện li kì, mê hoặc nhờ việc phối hợp cốt lõi lịch sử với yếu tố thần kì. Kết hợp bi – hùng, xây dựng được những rõ ràng kì ảo có mức giá trị nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp cao (ngọc trai – giếng nước). Xây dựng những nhân vật truyền thuyết tiêu biểu vượt trội vượt trội.
– Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy lý giải nguyên nhân việc mất nước Âu Lạc và nêu bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề lịch sử về việc giữ nước, tinh thần cảnh giác với quân địch, cùng cách xử lí đúng đắn quan hệ giữa riêng với chung, giữa nhà với nước, thành viên với hiệp hội. Tác giả dân gian gửi gắm tâm hồn nhân hậu, thái độ bao dung tuy nhiên cũng không kém phần nghiêm khắc.

B. LUYỆN ĐỀ
ĐỀ 1:

An Dương Vương được nghe biết là vị vua thứ nhất và duy nhất của nhà nước Âu Lạc. Ông được nhìn nhận là một vị vua vừa có công vừa có tội, vừa mới được ca tụng vừa bị phê phán. Đồng thời An Dương Vương còn là một một một người cha vừa đáng thương vừa đáng trách khi vung gươm chém con gái Mị Châu.
Qua truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thuỷ, hãy phân tích nhân vật An Dương Vương để làm rõ nhận định trên.
DÀN Ý CHI TIẾT
Ai về qua huyện Đông Anh,
Ghé thăm phong cảnh Loa thành Thục vương.
Cổ Loa hình ốc khác thường
Trải bao năm tháng nẻo đường còn ghi.
Bài ca dao gắn sát với di tích lịch sử lịch sử Cổ Loa và tên tuổi của người anh hùng đã có công xây thành đó đó là Thục phán An Dương Vương. Với người Việt, truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thuỷ không phải là một câu truyện lạ lẫm, nó là một trong những truyền thuyết tiêu biểu vượt trội vượt trội mê hoặc và có ý nghĩa nhất trong chuỗi truyền thuyết về Âu Lạc và An Dương Vương trong kho tàng văn học dân gian phong phú của dân tộc bản địa bản địa ta. Trong tác phẩm, bằng chí tưởng tượng phong phú, phối hợp Một trong những yếu tố hư cấu với những yếu tố lịch sử, ông cha ta đã đưa ra cách lí giải của riêng mình về nguyên nhân mất nước Âu Lạc; bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề lịch sử cho con cháu muôn đời trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ giang sơn. Đặc biệt bày tỏ tình cảm, thái độ và cách xét về nhân vật lịch sử An Dương Vương.
Tương truyền rằng: sau khi được truyền ngôi báu, An Dương Vương đã có có ý thức xây dựng và bảo vệ giang sơn khi cho dời đô từ vùng núi Nghĩa Linh về vùng đồng bằng Cổ Loa. Việc làm này đã thể hiện ý chí và quyết sách sáng suốt của An Dương Vương, thể hiện tầm nhìn xa trông rộng của nhà vua. Bởi về đồng bằng là xu thế tất yếu trong sự tăng trưởng của giang sơn. Đồng bằng với đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi đào, thuận tiện cho việc trồng lúa nước. Đồng bằng với sông ngòi ngang dọc trùng xếp, đi thuyền, đi dạo đều thuận tiện và đơn thuần và giản dị, vô cùng thuận tiện cho việc tăng trưởng sản xuất và mở rộng lưu thông. Không chỉ chăm sóc sản xuất để tăng trưởng, An Dương Vương còn cho xây thành đắp lũy, sẵn sàng phòng thủ giặc ngoại xâm. Công việc xây thành của nhà vua gặp thật nhiều trở ngại vất vả, thành hễ cứ đắp tới đâu lại lở tới đấy, tốn nhiều công sức của con người của con người mà không thành tuy nhiên với lòng yêu nước, không sợ khó, sợ khổ, không nản chí, nhà vua đang không bỏ cuộc mà kiên trì, quyết tâm xây thành giữ nước. An Dương Vương lập đàn trai giới cầu quần hòn đảo bách thần, may sao được cụ già có tướng lạ mách bảo kế sách, vua đã ra tận cửa Đông đón sứ Thanh Giang và dùng xe bằng vàng rước Rùa Vàng vào thành.
Được sự giúp sức của Rùa Vàng, An Dương Vương đã xây được Loa Thành kiên cố, là thành trì vững chãi để chống lại quân địch xâm lược. Tuy thành đã xây xong, tuy nhiên An Dương Vương vẫn lo ngại lúc không biết làm thế nào để Âu Lạc chống lại được quân địch nếu như không hề vũ khí lợi hại. Cảm động trước tấm lòng vì dân, vì nước của nhà vua, Rùa Vàng đã cảm động tháo vuốt của tớ cho An Dương Vương để làm lẫy nỏ thần. Vua nhận vuốt rồi truyền sai Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt rùa làm lẫy trở nỏ thần có sức mạnh ghê gớm. Mỗi lần bắn là có cả nghìn mũi tên bay ra, nỏ thần trở thành vũ khí tiến công từ xa hiệu nghiệm, giúp An Dương Vương đánh tan quân Triệu Đà khi chúng sang xâm lược Âu Lạc, khiến chúng thua lớn chạy về Trâu Sơn đắp luỹ không đủ can đảm và mạnh mẽ và tự tin đối chiến, bèn xin hoà.Từ đó hoàn toàn hoàn toàn có thể thấy An Dương Vương có ý thức cảnh giác, lo xây thành, sẵn sàng sẵn sàng vũ khí từ khi giặc chưa tới. Đây là quyết sách sáng suốt giúp Âu Lạc có thành cao và vũ khí lợi hại chống lại quân xâm lược.
Ngoài tầm nhìn xa trông rộng, tấm lòng luôn lo nghĩ cho giang sơn, sự kiên trì, quyết tâm không sợ trở ngại vất vả cộng với tinh thần cảnh giác và quyết tâm sẵn sàng đánh giặc giữ nước của An Dương Vương thì không thể không kể tới sự giúp sức của thần linh, sự ủng hộ của nhân dân. Đó đó đó là những nguyên nhân giúp Thục phán xây thành và bảo vệ giang sơn thành công xuất sắc xuất sắc. Chi tiết nhà vua xây thành được Rùa vàng giúp sức, rõ ràng rùa vàng cho vuốt để An Dương Vương sản xuất nỏ thần đã xác lập việc làm của An Dương Vương được làng dân, hợp lòng trời nên được cả thần và người cùng giúp sức. Đó là một phương pháp để nhân dân ta ngợi ca công đức của nhà vua, tự hào về những chiến công và thành tựu của nhân dân thời Âu Lạc. An Dương Vương xứng danh là vị vua anh hùng, tài giỏi, sáng suốt, có tinh thần trách nhiệm và cảnh giác cao, được nhân dân tôn vinh, đời đời mến phục ngợi ca.
Là một vị vua anh minh, sáng suốt lại là người dân có công lao to lớn trong sự nghiệp dựng nước nhưng An Dương Vương cũng mắc sai lầm không mong muốn không mong ước nghiêm trọng, sai lầm không mong muốn không mong ước đó là một trong những nguyên nhân chính đẩy Âu Lạc rơi vào thảm kịch nước mất nhà tan.
Thảm kịch đó bắt nguồn từ việc An Dương Vương nhận lời cầu hòa tiếp Từ đó là nhận lời cầu hôn của Triệu Đà, gả con gái mình là Mị Châu cho con trai Triệu Đà là Trọng Thủy. Đặc biệt là cho Trọng Thuỷ ở rể mà không đề phòng, giám sát. Nhà vua đã chủ quan, mơ hồ không sở hữu và nhận rõ thủ đoạn của quân địch xâm lược. Rõ ràng việc An Dương Vương gả con gái cho con trai Triệu Đà là không sai. Vì trong chính trị, hôn nhân gia đình mái ấm gia đình nhiều khi đó đó là giao ước liên minh trong hoà bình, nhất là lúc đó Âu Lạc đã từng trải qua nhiều năm trận trận chiến tranh, một cuộc hôn nhân gia đình mái ấm gia đình làm giảm sút lửa binh đao chẳng phải là hay hơn cho dân cư hai nước? An Dương Vương nhận lời cầu hôn của cha con Triệu Đà ccó lẽ cũng vì kỳ vọng xây dựng một liên minh tốt đẹp trong hoà bình. Tiếc rằng liên minh đó đang không thành bởi An Dương Vương thực lòng còn cha con Triệu Đà lại sở hữu sẵn thủ đoạn xâm lược. Chính từ việc quá tin rằng Triệu Đà cũng thực lòng muốn hòa hiếu nên nhà vua đã mất cảnh giác, cho Thuỷ ở rể Âu Lạc mà không đề phòng chẳng khác gì nuôi ong tay áo. Đó là yếu tố mất cảnh giác trầm trọng, tạo Đk thuận tiện cho quân địch tự do vào thám thính giang sơn.
Có thể nói, sai lầm không mong muốn không mong ước nghiêm trọng nhất của An Dương Vương là nhà vua đã quá chủ quan, khinh địch. Nhà vua không những đang không giám sát, đề phòng Trọng Thuỷ khi hắn ở rể Âu Lạc mà khi hay tin Đà phát binh đánh Âu Lạc, An Dương Vương ỷ vào sức thỏa sức tự tin của nỏ thần, vẫn điềm nhiên ngồi đánh cờ, chủ quan tự mãn, cười mà nói rằng: Đà không sợ nỏ thần sao?. Quân Triệu Đà tiến sát thành vua mới mang nỏ thần ra bắn nhưng không hề linh nghiệm. Những sai lầm không mong muốn không mong ước nghiêm trọng của người đứng đầu giang sơn không hề thời cơ sửa chữa thay thế thay thế. An Dương Vương thảm bại, phải quay quồng lên ngựa đưa con gái chạy về phía Nam. Khi phải bỏ cả thành trì để chạy thoát thân, Thục phán đem theo Mị Châu kỳ vọng giữ lại một chút ít ít niềm sung sướng mái ấm mái ấm gia đình. An Dương Vương cùng đường lên kêu cứu sứ Thanh Giang nhưng vua không ngờ nước mất thì nhà cũng tan. Mị Châu – người con gái rất mực yêu thương của tớ lại đó đó là giặc. Lời thét lớn của Rùa Vàng làm nhà vua như tỉnh ngộ: Kẻ nào ngồi sau ngựa đó đó là giặc đó.Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng đủ để vua hiểu người đã gây ra thảm kịch mất nước. Hành động của An Dương Vương tuốt kiếm tự tay chém đầu con gái là hành vi trừng phạt nghiêm khắc,dứt khoát của An Dương Vương đứng về phía công lí và quyền lợi dân tộc bản địa bản địa để trừng trị kẻ đắc tội với non sông.
An Dương Vương là một người cha đáng trách khi thẳng tay trừng phạt con gái. Nhưng đồng thời là vua đứng đầu một nước, ông không thể không trừng trị kẻ đã gây là lỗi lầm làm mất đi đi nước. Đặt quyền lợi của vương quốc lên trên quyền lợi của mái ấm mái ấm gia đình, chứng tỏ nhà vua đã có sự tỉnh ngộ dù đó là yếu tố tỉnh ngộ muộn màng, không hề gì còn tồn tại thể cứu vãn, nhưng chính trong cái giờ phút thử thách quyết liệt ấy, càng xác lập lòng yêu nước của nhà vua trước sau không thay đổi. Hơn thế vì đặt nghĩa nước lên trên tình nhà, phải làm đúng đạo của bậc quân vương, kẻ phạm tội không thể không trừng trị nên An Dương Vương cũng là một người cha đáng thương khi phải nghiêm khắc trừng phạt con trong đau đớn. Xây dựng rõ ràng An Dương Vương cầm sừng tê bảy tấc theo Rùa Vàng xuống biển nhằm mục đích mục tiêu thể hiện trong tâm nhân dân, An Dương Vương không chết mà hòa vào cõi bất tử cùng non sông, nhân dân vẫn kính trọng, tôn vinh và ngưỡng mộ nhà vua.
Với kết cấu ngặt nghèo đến hoàn mỹ, diễn biến ly kỳ mê hoặc, sự phối hợp thuần thục giữa yếu tố lịch sử với yếu tố kỳ ảo đã phản ánh quan điểm nhìn nhận, thái độ và tình cảm của nhân dân về nhân vật An Dương Vương.
Qua việc xây dựng hình tượng nhân vật An Dương Vương, nhân dân gửi gắm lòng kính trọng riêng với thái độ dũng cảm, biết lo cho nhân dân và ý thức bảo vệ giang sơn của người anh hùng An Dương Vương. Đồng thời cũng phê phán thái độ chủ quan, mất cảnh giác của nhà vua khiến giang sơn rơi vào tay Triệu Đà. Không chỉ đã cho toàn bộ toàn bộ chúng ta biết Thục phán là vị vua vừa có công vừa có tội, vừa mới được ca tụng vừa bị phê phán, nhân dân còn đã cho toàn bộ toàn bộ chúng ta biết sự đáng trách và cả đáng thương của An Dương Vương khi đứng trên cương vị một người cha trước lỗi lầm của con gái. Câu chuyện về người anh hùng Thục phán An Dương Vương sẽ còn được lưu truyền như một lời răn dạy cho mọi thế hệ: không được chủ quan, khinh suất, luôn tôn vinh cảnh giác với thủ đoạn của quân địch xâm lược trong công cuộc giữ nước.
LUYỆN ĐỀ (Tiếp)
ĐỀ 2:
Truyền thuyết Truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy là một trong những truyền thuyết tiêu biểu vượt trội vượt trội của Việt Nam.
Hãy phân tích nhân vật Mị Châu – Trọng Thủy để làm rõ thảm kịch tình yêu của hai nhân vật này.
DÀN Ý CHI TIẾT
Tôi kể rất mất thời hạn rồi chuyện Mị Châu
Trái tim lầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu.
(Tố Hữu)
Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy là một truyền thuyết rực rỡ của người Việt cổ, mang những giá trị lịch sử và nhân văn thâm thúy. Phần đầu của truyền thuyết kể về chuyện An Dương Vương xây thành, chế nỏ giữ nước Âu Lạc, phần còn sót lại kể về thảm kịch tình yêu Mị Châu – Trọng Thủy và việc nước Âu Lạc rơi vào tay Triệu Đà. Trong truyền thuyết này còn tồn tại hai câu truyện đã được kết cấu theo phong thái lồng ghép là yếu tố xen kẽ giữa thảm kịch mất nước và thảm kịch tình yêu. Chính thảm kịch mất nước tạo ra thảm kịch tình yêu và thảm kịch tình yêu mở đường cho thảm kịch mất nước. Sự mất cảnh giác đáng trách của An Dương Vương khi gả con gái là công chúa Mị Châu cho con trai Triệu Đà là Trọng Thủy làm mất đi đi nước đã đành, nhưng hậu quả của nó mang ý nghĩa thảm kịch là làm ra cảnh sinh li tử biệt, tan vỡ tình duyên của Mị Châu – Trọng Thủy. Sự chủ quan đã cuốn An Dương Vương vào thảm kịch mất nước và chính nhà vua đã vô tình đẩy Mị Châu lún sâu vào thảm kịch tình yêu, để rồi nàng phải chết trong mối oan tình tức tưởi.
Mị Châu là con gái của Thục Phán An Dương Vương, là một nàng tiểu thư lá ngọc, cành vàng, có tâm hồn ngây thơ trong trắng, nhẹ dạ, cả tin và không hề một chú gì về ý thức công dân. Mị Châu là người con gái hiền thục, trọn đạo hiếu, vâng lời cha lấy chồng, được gả cho Trọng Thủy thì hết mực yêu thương chồng và tin tưởng chồng. Chính vì quá ngây thơ và tin yêu Trọng Thủy nên việc Mị Châu không giấu giếm Trọng Thuỷ điều gì và cho chồng xem nỏ thần là vô tội và hoàn toàn dễ hiểu. Tuy nhiên trong một giang sơn nhiều giặc giã, một nàng tiểu thư lại chỉ biết làm trọn chữ tòng mà vô tình với vận mệnh vương quốc là có tội. Mị Châu tin yêu chồng không hề gì đáng trách nhưng nàng đã vi phạm nguyên tắc bí mật vương quốc của một người dân riêng với giang sơn, đặt tình riêng lên trên việc nước dù đó chỉ là vì sự nhẹ dạ, vô tình. Có thể thấy, Mị Châu rõ ràng đã tin Trọng Thủy đến với nàng bằng cả tấm chân tình. Sự ngây thơ ấy của thành viên nàng là yếu tố hoàn toàn hoàn toàn có thể tha thứ , nhưng vì tình riêng mà để lộ bí mật vương quốc thật sự là một tội lỗi khó dung tình.
Nếu sự mất cảnh giác của An Dương Vương là nguyên nhân gián tiếp thì sự nhẹ dạ, ngây thơ của Mị Châu là nguyên nhân trực tiếp gây lên hoạ nước mất. Mị Châu tin yêu chồng bằng một tình yêu mù quáng. Nhân dân ta đã sáng tạo ra hình ảnh áo lông ngỗng là rõ ràng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp tài tình để thể hiện sáng rõ sự mù quáng đáng trách của Mị Châu. Đáng trách hơn, tình yêu ấy thiếu lí trí sáng suốt đế nỗi nàng không sở hữu và nhận ra được những ẩn ý trong lời nói của Trọng Thủy khi từ biệt để để ý quan tâm với vua cha. Nàng không đủ tỉnh táo để nhận ra trong lời chồng tiềm tàng hiểm hoạ binh đao: Ta nay trở về thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hoà, bắc nam cách biệt, ta lại tìm nàng lấy gì làm dấu?. Mị Châu mê muội đến mức không thể nói một lời hỏi nguyên cớ chia lìa, lại chỉ chăm chăm nghĩ về yếu tố đoàn tụ lứa đôi. Đặt tình riêng lên trên vận mệnh vương quốc như vậy quả thật đáng phê phán. Thậm chí khi Trọng Thuỷ đánh tráo nỏ thần, trở về nước, trận trận chiến tranh hai nước xẩy ra, lẫy nỏ không hề, phải lên ngựa bỏ chạy cùng vua cha, lẽ ra phải ghi nhận đó là thủ đoạn của Trọng Thuỷ, thế mà Mị Châu vẫn nhẹ dạ, mù quáng, không suy xét sự tình, vẫn rắc lông ngỗng làm dấu, có khác gì chỉ đường cho giặc đuổi theo mình? Việc làm đó của nàng đã trực tiếp dẫn tới thảm kịch nhà tan. Như vậy Mị Châu đã gây ra tội lớn, nàng cũng phải phụ trách trước thảm kịch giang sơn rơi vào tay giặc. Tội lỗi của nàng là rất là nặng nề. Chính vì vậy, nhân dân ta không nhìn nhận nàng theo quan điểm đạo đức phong kiến thông thường mà đứng trên quan điểm của vương quốc, dân tộc bản địa bản địa để kết tội nàng.Với những lỗi lầm không thể tha thứ của một người dân riêng với giang sơn, nhân dân ta không những đã làm cho Rùa Vàng (đại diện thay mặt thay mặt thay mặt thay mặt cho công lí của nhân dân) kết tội đanh thép, không khoan nhượng gọi nàng là giặc mà còn làm cho Mị Châu phải chết dưới lưỡi kiếm nghiêm khắc của vua cha.
Có những lỗi lầm phải trả bằng cả một kiếp người
Nhưng lỗi lầm em lại phải trả bằng máu toàn dân tộc bản địa bản địa
(Trước đá Mị Châu, Trần Đăng Khoa)
Tuy Mị Châu đã gây ra lầm lỡ để cơ đồ đắm biển sâu, tuy nhiên thái độ, quan điểm nhận của nhân dân vừa thấu tình, vừa đạt lí. Nàng có tội nhưng những tội lỗi mà nàng gây ra không phải là chủ ý của nàng mà do nàng quá nhẹ dạ, yêu chồng bị lừa dối mà mắc tội. Hơn nữa, ở đầu cuối, nàng đã và đang tỉnh ngộ nhận ra quân địch và đồng ý một chiếc chết đau đớn. Mị Châu có tội, nàng đã phải đền nhưng nỗi oan của nàng cũng phải được giải. Chi tiết kì ảo, lời nguyền của Mị Châu là một sáng tạo độc lạ đầy nhân văn của cha ông cũng là thể hiện tấm lòng bao dung độ lượng của nhân dân trước hành vi của nhân vật. Nhân dân đã cho lời nguyền ấy ứng nghiệm, nàng chết, máu nàng trai ăn phải trở thành ngọc trai, chứng tỏ nhân dân đã hiểu và cảm thông, thương xót, bao dung trước hành vi vô tình phản quốc của nàng, rõ ràng đó minh chứng cho tấm lòng trong trắng bị dối lừa và cũng phần nào thanh minh cho việc vô tình gây tội của Mị Châu. Cái chết của nàng là một bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề đắt giá cho những ai đặt tình cảm thành viên lên trên vận mệnh của vương quốc, dân tộc bản địa bản địa, giang sơn, tách mình khỏi những mối quan tâm chung.
Nghe nói khi bị chém
Máu Mị Châu không tan
Bắt biển hoá thành ngọc
Để nghìn thu kêu oan.
(Đền Cuông, Hà Nhật)
Sáng tạo ra rõ ràng thần kì, ứng nghiệm với lời cầu khấn trước lúc chết của Mị Châu, nhân dân ta đã bày tỏ thái độ bao dung, niềm cảm thông mà minh oan cho nàng. Cái nhìn nhân hậu của nhân dân ta đã dành riêng cho Mị Châu khi để nàng hoá thân thành ngọc thạch, máu hoá thành hạt châu nhưng cũng thật công minh khi từ lập trường yêu nước phải trừng trị kẻ có tội. Mị Châu quả thật đáng trách nhưng cũng thật đáng thương. Truyền thuyết không hề chỉ kể lại trang sử mất nước mà còn tiềm ẩn cái nhìn thương cảm cho lứa đôi lúc tình yêu phải đương đầu với những thủ đoạn, toan tính. Đồng thời, thông qua rõ ràng thần kì đó, ông cha ta cũng thể hiện thái độ nghiêm khắc của tớ và truyền lại một bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề lịch sử muôn đời cho con cháu trong việc xử lý và xử lý quan hệ riêng – chung.
Nhân vật thứ hai trong thảm kịch tình yêu của truyền thuyết đó đó là Trọng Thủy và là một trong ba nhân vật chính của tác phẩm. Hắn là con trai của Triệu Đà, con rể của An Dương Vương, là chồng của Mị Châu công chúa. Sang Âu Lạc theo mưu kế nham hiểm của cha mình, Trọng Thuỷ lấy Mị Châu không phải vì tình yêu mà chỉ để tận dụng nàng thực thi một mưu đồ chính trị, để hoàn thành xong xong trách nhiệm gián điệp được cha hắn phó thác. Và với danh nghĩa một người chồng, Trọng Thuỷ đã hoàn thành xong xong xuất sắc vai trò gián điệp ấy. Hắn đã tận dụng Mị Châu, tận dụng sự nhẹ dạ, cả tin, lừa gạt tình cảm của nàng để đánh cắp nỏ thần và nham hiểm hỏi Mị Châu một vướng mắc đầy dụng ý trước lúc về nước với tiềm năng để biết phương pháp tìm đường đuổi theo An Dương Vương nếu nhà vua chạy trốn. Chính những việc làm này của hắn là những nguyên nhân trực tiếp dẫn tới thảm kịch nước mất nhà tan của cha con An Dương Vương và nhân dân Âu Lạc. Hắn đó đó là quân địch của nhân dân Âu Lạc, là một kẻ rất đáng để để bị vạch mặt, lên án, tội lỗi đời đời.
Tuy nhiên, xét ở một tầm nhìn khác, Trọng Thuỷ cũng chỉ là nạn nhân của một cuộc trận trận chiến tranh xâm lược. Trong tay của Triệu Đà, Trọng Thuỷ không hơn không kém cũng chỉ là một con cờ chính trị mà thôi. Hơn nữa, tuy nhiên là một kẻ tà đạo ác, Trọng Thuỷ cũng không phải hoàn toàn đã mất hết nhân tính của một con người. Chính lời nói của Trọng Thuỷ với Mị Châu trong lúc chia tay, hành vi tự vẫn sau chuỗi ngày sống trong sự dày vò, ân hận của hắn đã nói lên điều này. Như vậy Trọng Thủy vì làm tròn chữ hiếu theo lời dặn của vua cha Triệu Đà mà phải lừa dối người vợ mình yêu thương. Trước lúc chia tay về nước dâng lẫy nỏ thần cho Triệu Đà, Trọng Thuỷ đã nói với Mị Châu: Tình vợ chồng không thể quên béng Nếu như đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt ta lại tìm nàng, lấy gì làm dấu?. Đây không hoàn toàn là những lời gian dối, lạnh lùng mà nó ẩn chứa quá nhiều tình cảm bùi ngùi, một nỗi đau li biệt.
Tình cảm dành riêng cho vợ của Trọng Thuỷ còn được thể hiện rõ hơn thật nhiều ở phần ở đầu cuối của tác phẩm khi tác giả dân gian miêu tả tâm trạng của Trọng Thuỷ sau cái chết của Mị Châu. Không đắm mình trong hào quang, danh vọng, trong niềm sung sướng của yếu tố thống trị uy quyền, sau khi Mị Châu chết, Trọng Thuỷ luôn sống trong nỗi niềm thương nhớ, trong nỗi ân hận dày vò và ở đầu cuối bế tắc, cùng đường hắn đã tự tìm cho mình cái chết. Trọng Thuỷ quyên sinh không phải chỉ là hành vi sám hối cho một sai lầm không mong muốn không mong ước mù quáng, mà còn là một một sự thức tỉnh của nhân tính, sự phủ nhận trận trận chiến tranh, sự từ chối mọi vinh quang quyền lực tối cao tối cao tìm về với cõi thiên thu để đã đã có được một tâm hồn thanh thản. Trọng Thủy cũng là một nạn nhân trong thủ đoạn xâm lược Âu Lạc, là một người chồng vừa bị oán ghét vừa mới được xót thương.
Mối tình thảm kịch của Mị Châu – Trọng Thủy còn được tiếp nối sau khi hai người chết bởi hình ảnh ngọc trai – giếng nước. Người ta nhận định rằng nếu lấy viên ngọc (vốn là máu Mị Châu chảy xuống biển, trai ăn phải mà thành) đem rửa vào nước giếng (nơi Trọng Thuỷ đã nhảy xuống tự tử) thì sẽ càng trong sáng hơn. Đây liệu liệu có phải là minh chứng cho tình yêu chung thủy của đôi vợ chồng? Có lẽ là không. Vì tình yêu này là một thảm kịch. Và trước lúc chết, Mị Châu đã kịp nhận ra mình bị Trọng Thuỷ lừa dối. Hơn nữa, sự nhẹ dạ của nàng đã phải trả giá rất đắt bằng chính sinh mạng của nàng, sinh mạng của người cha thân yêu và số phận của toàn bộ dân tộc bản địa bản địa. Thêm vào đó, qua lời khấn trước lúc chết, Mị Châu đã ý thức được tội lỗi nặng nề của tớ, nặng đến mức nàng không đủ can đảm và mạnh mẽ và tự tin xin tha chết mà chỉ xin được: trở thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù. Nàng đã nhận được được ra sai lầm không mong muốn không mong ước và tự cho đó là mối nhục thù thì hình ảnh ngọc trai – giếng nước không thể là yếu tố ca tụng cho tình yêu chung thủy được. Có chăng nó là yếu tố minh oan, chiêu tuyết cho Mị Châu ứng với lời nàng đã khấn trước lúc vua cha xuống tay. Ngọc trai được rửa càng sáng thêm đã chứng tỏ cho tấm lòng nàng trong sáng, không hề có ý đồ phản nghịch mưu hại cha, nó cũng khiến tấm lòng chân thực của nàng thêm sáng đẹp để thanh minh với đời.
Nhân dân đã nghiêm khắc trong rõ ràng kết cục môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường một kẻ xảo quyệt thâm độc như Trọng Thủy nhưng đã và đang bao dung xếp đặt hình ảnh giếng nước – ngọc trai như sự chiêu tuyết cho linh hồn nhân vật. Chi tiết nước giếng có hồn Trọng Thủy hòa cùng nỗi hối hận vô hạn là yếu tố ghi nhận cho mong ước hóa giải tội lỗi của hắn; rõ ràng ngọc trai kia đem rửa trong nước giếng nó lại càng sáng đẹp hơn là ghi nhận Trọng Thuỷ đã tìm tìm kiếm được sự tha thứ trong tình cảm của Mị Châu ở toàn toàn thế giới bên kia. Như vậy, ngọc trai – giếng nước là hình ảnh mang ý nghĩa của yếu tố hoá giải hận thù, nói lên truyền thống cuội nguồn cuội nguồn ứng xử bao dung, đầy nhân hậu của dân gian riêng với hai nạn nhân tỉnh ngộ muộn màng của cuộc trận trận chiến tranh xâm lược.
Tác phẩm chỉ với ba nhân vật chính nhưng được xây dựng vừa gắn với cốt lõi thực sự lịch sử vừa lung linh yếu tố hoang đường, kì ảo tạo ra chất thơ và mộng tràn trề trong tác phẩm. Các rõ ràng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp, ngôn từ và hành vi được tinh lọc càng khắc họa rõ ràng hình tượng nhân vật. Thêm vào đó việc xây dựng hình ảnh nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp giàu chất tư tưởng – thẩm mĩ càng khiến tác phẩm trở nên mê hoặc, thú vị.
Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy là một truyền thuyết rực rỡ, tiêu biểu vượt trội vượt trội cho thể loại truyền thuyết Việt Nam. Tác phẩm muôn đời vẫn còn đấy đấy giá trị từ ý nghĩa nhân văn, từ bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề cảnh giác cũng như lời nhắc nhở về yếu tố tỉnh táo trong những quan hệ, cách xử lý và xử lý những quan hệ riêng – chung, thành viên – hiệp hội. Câu chuyện thảm kịch thấm thía ấy cũng là yếu tố thể hiện lập trường và tình cảm rõ ràng của nhân dân ta trước những yếu tố lịch sử và quan hệ con người.
ĐỀ 3:
Không chú trọng tính đúng chuẩn như những văn bản lịch sử, truyền thuyết đã phản ánh lịch sử một cách độc lạ: những câu truyện trong lịch sử dựng nước, giữ nước của cha ông ta được khúc xạ qua lời kể của nhiều thế hệ để rồi kết tinh thành những hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp rực rỡ, nhuốm màu thần kì mà vẫn thấm đẫm cảm xúc đời thường.
(Ngữ văn 10, Tập 1, NXB Giáo Dục, 2022, tr. 39)
Anh/ chị hiểu nhận định trên ra làm thế nào ?
Bằng cảm nhậnTruyện An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủyđể làm sáng tỏ yếu tố.
DÀN Ý
1. Giải thích nhận định:
Truyền thuyết là tác phẩm tự sự dân gian kể về yếu tố kiện và nhân vật lịch sử (hoặc có liên quan đến lịch sử) phần lớn theo Xu thế lý tưởng hóa, thông thông qua đó thể hiện sự ngưỡng mộ và tôn vinh của nhân dân riêng với những người dân dân dân có công với giang sơn, dân tộc bản địa bản địa hoặc hiệp hội dân cư của một vùng.
Hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp là những khách thể đời sống được người nghệ sĩ tái hiện một cách sáng tạo trong những tác phẩm nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp.
Ý kiến đề cập đến đặc trưng của thể loại truyền thuyết. Truyền thuyết phản ánh lịch sử một cách độc lạ: Không phản ánh lịch sử một cách đúng chuẩn, khô khan, đơn thuần và giản dị như những văn bản lịch sử; đằng sau việc phản ánh những sự kiện, nhân vật lịch sử là thái độ, tình cảm, quan điểm nhận của nhân dân riêng với nhân vật và sự kiện lịch sử. Đó là lịch sử được phản chiếu trực diện qua lăng kính nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp của nhân dân, có hiệu suất cao nhận thức và thẩm mĩ to lớn.
Như vậy, cốt lõi hiện thực và yếu tố hư cấu, tưởng tượng là đặc trưng cơ bản của thể loại truyền thuyết.
+ Cốt lõi lịch sử: Nếu truyện cổ tích kể về những điều không hề thật, không thể xẩy ra trong thực tiễn thì truyền thuyết kể về những sự kiện lịch sử đã xẩy ra trong quấ khứ. Nhân vật cổ tích là hư cấu còn nhân vật truyền thuyết do chính lịch sử tạo ra, tuy không phải nhân vật hư cấu nhưng cũng không phải bản sao của lịch sử. Nhân dân đã lựa chọn những nhân vật mang ý nghĩa biểu trưng cho lịch sử khái quát của dân tộc bản địa bản địa Thánh Gióng, Sơn Tinh) hoặc những nhân vật có thật trong lịch sử, vừa phản ánh lịch sử vừa lý tưởng hóa nhân vật để từ đó gửi gắm thái độ, tình cảm của nhân dân.
+ Yếu tố hư cấu: Hư cấu là vận dụng trí tưởng tượng để sáng tạo ra những nhân vật, những câu truyện, những tác phẩm nhằm mục đích mục tiêu phản ánh môi trường tự nhiên tự nhiên vạn vật vạn vật thiên nhiên sống đời thường và thực thi những tiềm năng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp tuyệt vời nhất định. Hư cấu trong văn học dân gian là hư cấu kỳ ảo. Nếu như hư cấu kỳ ảo trong truyện cổ tích nhằm mục đích mục tiêu thực thi giấc mơ công lý, triết lý sống ở hiền gặp lành thì hư cấu kỳ ảo trong truyền thuyết nhằm mục đích mục tiêu để lý giải những sự kiện lịch sử, nhân vật lịch sử, thông thường để ngợi ca.
Nhờ yếu tố hư cấu kỳ ảo, những câu truyện lịch sử trở nên sinh động, mê hoặc. Nó là thành phầm của trí tượng tưởng, là đôi cánh của nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp tương hỗ cho hình tượng trở nên lung linh, rực rỡ và thiêng liêng. Nó cũng phản ánh thái độ, tình cảm của nhân dân riêng với những sự kiện lịch sử và nhân vật lịch sử. Vì vậy, hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp trong truyền thuyết nhuốm sắc tố thần kì mà vẫn thấm đẫm cảm xúc đời thường.

2. Cảm nhận Truyện An Dương và My Châu Trọng Thủy để làm sáng tỏ nhận định:
a. Cốt lõi lịch sử:
Truyện An Dương Vương và Mỵ Châu Trọng Thủykhông phải là lịch sử đúng chuẩn mà là sáng tác văn học dân gian về lịch sử. Truyện tiềm ẩn cốt lõi lịch sử: Nước Âu Lạc vào thời An Dương Vương đã được dựng lên, có thành cao hào sâu, vũ khí đủ mạnh để thắng lợi cuộc xâm lược của Triệu Đà nhưng về sau đã biết thành rơi vào tay quân địch.
b. Yếu tố hư cấu kỳ ảo:
Cụ già từ phương đông lại phục vụ thông tin về sứ Thanh giang Rùa Vàng giúp An Dương Vương xây thành Ốc là nhân vật kỳ ảo, nhằm mục đích mục tiêu tôn vinh tính chất đúng đắn của việc xây thành đắp lũy. Hành động đó của nhà vua được cả thần và người ủng hộ.
Nỏ thần làm bằng móng rùa, bắn một phát chết hàng vạn tên giặc đó đó là yếu tố kỳ ảo nhằm mục đích mục tiêu thần thánh hóa sức thỏa sức tự tin của vũ khí trong tay người Âu Lạc và xác lập tinh thần cảnh giác, sẵn sàng sẵn sàng chống giặc ngoài của An Dương Vương.
Máu Mị Châu chảy xuống biển thành ngọc là yếu tố kì ảo minh chứng cho tấm lòng trong trắng mà bị lừa dối của nàng. Hình ảnh đó phần nào thanh minh cho việc vô tình gây tội của Mị Châu và thể hiện thái độ cảm thông, thương xót, bao dung của nhân dân riêng với nàng.
An Dương Vương cầm sừng tê theo Rùa Vàng đi xuống biển là yếu tố kì ảo thể hiện thái độ và tình cảm của nhân dân riêng với An Dương Vương. Nhân dân thương tiếc vị vua can đảm và mạnh mẽ và tự tin và thỏa sức tự tin của tớ nên không thích ông chết. Chi tiết lòng biển bao dung đón người anh hùng trở về đã thể hiện sự ngưỡng mộ và thương tiếc của tớ.
c.Truyện An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủykể lại câu truyện lịch sử ấy bằng những hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp rực rỡ, nhuốm màu thần kì mà vẫn thấm đẫm cảm xúc đời thường:
Hình tượng nhân vật Rùa Vàng, nhân vật An Dương Vương, nhân vật Mị Châu Trọng Thủy Đó là những hình tượng nhân vật chứa đầy xích míc và những xích míc ấy vừa thuộc về thành viên vừa phản ánh được những xích míc nóng giãy giữa dân tộc bản địa bản địa ta với quân địch xâm lược.
Đó là những hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp rực rỡ có sự phối hợp giữa cốt lõi lịch sử và yếu tố tưởng tượng, hư cấu.
3.Đánh giá:
Truyền thuyết phản ánh lịch sử một cách độc lạ: Kết hợp thuần thục yếu tố lịch sử với yếu tố hư cấu kỳ ảo để phản ánh quan điểm nhìn nhận, thái độ và tình cảm của nhân dân về những sự kiện lịch sử và những nhân vật lịch sử.
Từ những hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp rực rỡ trongTruyện An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy, nhân dân ta muốn rút ra và truyền lại cho những thế hệ sau bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề lịch sử về ý thức tôn vinh cảnh giác với thủ đoạn của quân địch xâm lược trong công cuộc giữ nước. Bài học ấy vấn còn rất là có ý nghĩa trong toàn cảnh lúc bấy giờ.
Cách phản ánh lịch sử độc lạ của thể loại truyền thuyết mang lại bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề cho sáng tạo và tiếp nhận văn học: Nhà văn cần nhào nặn từ vật tư hiện thực sáng tạo ra những hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp độc lạ, vừa có mức giá trị thẩm mĩ to lớn, vừa có ý nghĩa nhận thức, giáo dục thâm thúy; người tiếp nhận truyền thuyết cần hiểu đúng đặc trưng thể loại, ý nghĩa của những hư cấu nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp để từ đó trân trọng những di sản nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp của cha ông ta để lại.
ĐỀ 4:
Cảm nhận về nhân vật Mị Châu trong truyền thuyếtAn Dương Vương và Mị Châu Trọng Thuỷ, có người xác lập:Phút sai lầm không mong muốn không mong ước của một người, dân tộc bản địa bản địa phải trả giá bằng ngàn năm nô lệ. Tội đó của Mị Châu không thể dung tha.
Lại có người viết:
Am Mị Châu thờ bức tượng phật phật không đầu
Cảnh báo một trái tim khờ dại.
Thử hỏi, nửa toàn toàn thế giới này đang tồn tại
Đã yêu rồi, ai rất khác Mị Châu?
(Vô đề Hạnh Mai,Tạp chíNgười Tp Tp Hà Nội Thủ Đô Thủ Đô, số 115, 8- 2009)
Thông qua việc phân tích nhân vật Mị Châu, anh/chị hãy phản hồi những ý kiến trên và đưa ra quan điểm của tớ mình mình
DÀN Ý.
1.Giải thích ý kiến
Ý kiến thứ nhất nhấn mạnh yếu tố yếu tố vào hậu quả sự sai lầm không mong muốn không mong ước của Mị Châu, từ đó đưa ra lời luận tội nghiêm khắc.
Ý kiến thứ hai (phát biểu ở dạng tác phẩm thơ) thiên về tìm nguyên nhân của yếu tố sai lầm không mong muốn không mong ước, nêu lên vướng mắc nhằm mục đích mục tiêu bênh vực Mị Châu, cho việc khờ dại đó là bản chất của tình yêu, bản chất của người phụ nữ khi yêu.
Mỗi ý kiến một quan điểm nhìn nhận rất rất khác nhau về nhân vật Mị Châu, kẻ kết tội, người bênh vực. Đó cũng là yếu tố phong phú trong tiếp nhận văn học, sự mê hoặc mà hình tượng văn học tạo ra.
2.Phân tích nhân vật Mị Châu, phản hồi những ý kiến trên.
Phân tích nhân vật
Giới thiệu khái quát về nhân vật
Sự sai lầm không mong muốn không mong ước của Mị Châu:
+ Mị Châu không riêng gì có là một người dân của giang sơn Âu Lạc mà còn là một một một nàng tiểu thư, có vai trò quan trọng riêng với toàn bộ vương quốc, nhưng nàng đã ngây thơ không cảnh giác, coi bí mật vương quốc như tài sản riêng của mái ấm mái ấm gia đình. Nàng cho Trọng Thuỷ xem nỏ thần, lại còn giảng giải cho y cách sử dụng nỏ. Hành động này đã vô tình tiếp tay cho quân địch có thêm thời cơ thôn tính nước Âu Lạc.
+ Khi trận trận chiến tranh xẩy ra, Mị Châu vẫn rắc lông ngỗng dọc đường chạy loạn. Một lần nữa Mị Châu đã vô tình hướng dẫn cho quân giặc đuổi theo, đưa hai cha con đến chỗ cùng đường tuyệt lộ. Nàng chỉ kịp nhận ra thực sự đau lòng trước lúc rơi đầu.
Nguyên nhân của yếu tố sai lầm không mong muốn không mong ước: sự thiếu cảnh giác của tớ mình nàng.
Hậu quả của yếu tố sai lầm không mong muốn không mong ước: Dân tộc rơi vào trận trận chiến tranh, loạn lạc, nước mất, nhà tan. Nàng chết dưới lưỡi kiếm oan nghiệt của cha.
Thái độ của tác giả dân gian với sai lầm không mong muốn không mong ước đó của Mị Châu:
+ Tác giả dân gian đã để thần Kim Quy hiện lên quát lớn Kẻ nào ngồi sau ngựa đó đó là giặc đó. Câu nói ấy cũng đồng thời là lời kết tội đanh thép của công lí, của nhân dân cho hành vi vô tình mà phản quốc của Mị Châu. Đó cũng là bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề đắt giá về quan hệ giữa tình cảm thành viên với trách nhiệm công dân.
+ Hình ảnh máu Mị Châu chảy xuống biển thành ngọc, xác của nàng trở thành ngọc thành là những yếu tố kì ảo, minh chứng cho tấm lòng trong trắng mà bị lừa dối của nàng. Hình ảnh đó phần nào thanh minh cho việc vô tình gây tội của Mị Châu và thể hiện thái độ cảm thông, thương xót, bao dung của nhân dân riêng với nàng.
3. Bình luận hai ý kiến
Ý kiến thứ nhất đúng thời cơ luận tội Mị Châu với những hậu quả mà sai lầm không mong muốn không mong ước của nàng đã gây ra. Ý kiến thứ hai tỏ ra có lý khi tìm nguyên nhân của yếu tố sai lầm không mong muốn không mong ước là vì bản chất của trái tim yêu.
Tuy nhiên, cần đặt tình yêu đôi lứa trong quan hệ với vận mệnh vương quốc, vận mệnh
hiệp hội, để thấy: Trong một giang sơn nhiều giặc giã, luôn đứng trước rủi ro không mong muốn không mong ước tiềm ẩn tiềm ẩn của những cuộc xâm lược, một nàng tiểu thư chỉ biết lắng nghe tiếng nói của trái tim, của tình yêu mà vô tình với việc sống còn của xã tắc đó đó là có tội.
Ngay bản thân Mị Châu trước lúc chết cũng nhận ra tội lớn của tớ, nàng chỉ mong sao sao rửa tiếng bất trung, bất hiếu chứ không kêu oan, cũng không xin tha tội. Mị Châu được người Âu Lạc xưa và người Việt Nam đời đời thương xót đó đó là vì đã biết tội, dám nhận tội và cam lòng chịu tội.
TƯ LIỆU THAM KHẢO
1. Ý nghĩa hình ảnh ngọc trai giếng nước.
BÀI THAM KHẢO
Truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thuỷ kết thúc với việc thất bại của Âu Lạc, An Dương Vương đi vào lòng biển, Mị Châu, Trọng Thuỷ phải chết. Tuy kết thúc có phần đau đớn tuy nhiên câu truyện không vì thế mà quá bi thương bởi trong sâu thẳm vẫn sáng lên niềm tin, chất nhân văn thâm thúy qua hình ảnh ngọc trai – giếng nước.
Chúng ta hoàn toàn hoàn toàn có thể thấy rằng ngọc trai – giếng nước vừa là hình ảnh có mức giá trị thẩm mĩ cao, vừa là một tình tiết đắt xét về phương diện tổ chức triển khai triển khai diễn biến. Nó là yếu tố kết thúc duy nhất hợp lý cho số phận của đôi trai gái Mị Châu, Trọng Thủy, cùng với việc thể hiện tư tưởng, tình cảm, quan điểm nhận của nhân dân riêng với thảm kịch tình yêu này nói chung, nhân vật Mị Châu nói riêng.
Nàng Mị Châu bởi nhẹ dạ, cả tin làm ra nổi cơ đồ đắm biển sâu. Nàng đã phải nhận lấy cái chết cho danh nghĩa một kẻ bất hiếu, phản nghịch. Nhưng sâu xa, tác giả dân gian đã thấu hiểu nỗi lòng một người con gái ngây thơ, trong trắng vì tình yêu đã vô tình gây ra tội mà đã cho nàng được hoá thành những viên ngọc trai. Những viên ngọc trai lấp lánh như đáp lại lời cầu nguyện của nàng trước lúc vua cha chém đầu. Nàng không phải là người dân có lòng phản nghịch muốn hại cha, nàng là người dân có lòng trung hiếu nhưng vô tình bị người ta lừa dối. Những viên ngọc ấy ẩn sâu trong lớp vỏ trai dưới làn nước đầy bụi bẩn vẫn thanh lọc để sáng lên như chính tâm hồn ngây thơ trong trắng của Mị Châu. Ánh sáng ngọc trai ám ảnh tâm trí người đọc, tìm sự chia xẻ, đồng cảm.
Tác giả dân gian đã có tấm lòng vô cùng độ lượng khi thấu hiểu và cảm thông với nàng Mị Châu. Để nàng được toại nguyện trở thành ngọc trai. Sự hoá thân ấy mang theo một ước mơ của nhân dân về những Mị Châu sáng suốt sau này, vừa say đắm yêu thương vừa luôn luôn cảnh giác.
Nói về Trọng Thuỷ. Hắn là một kẻ thắng lợi trên phương diện chính trị nhưng lại là người thất bại thảm hại về phương diện tình cảm. Hắn đã mất đi người vợ yêu quí, mất đi sự thanh thản trong tâm hồn và càng ám ảnh hơn chính hắn gây ra cái chết Mị Châu trong trắng, ngây thơ hết lòng yêu thương hắn. Giếng nước ở Loa thành là tấm gương quy tụ và phản chiếu toàn bộ tội ác mà Trọng Thuỷ gây ra. Chính ở nơi này hắn nhìn thấy bản chất xấu xa của tớ và thực lòng hối cải. Trọng Thuỷ nhảy xuống giếng tự vẫn, dòng máu hoà làn nước nơi giếng ngọc là yếu tố ghi nhận cho việc hối cải tội lỗi của hắn.
Từ tương truyền, nếu dùng nước giếng ở Cổ Loa mà rửa ngọc thì ngọc thêm sáng hơn, có người nhận định rằng, hình ảnh ngọc trai – giếng nước là hình ảnh ngợi ca mối tình thuỷ chung của Mị Châu – Trọng Thuỷ. Nhưng thiết nghĩ, với tinh thần yêu nước, cha ông ta sẽ không còn hề bao giờ sáng tạo nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp để ngợi ca những ai đưa họ đến thảm kịch mất nước. Chỉ hoàn toàn hoàn toàn có thể lí giải rằng, hình ảnh ngọc sáng hơn bởi ở toàn toàn thế giới bên kia Mị Châu đã tha thứ, hoá giải tội lỗi cho Trọng Thuỷ. Màu ngọc ấy cũng sáng như tấm lòng yêu thương, vị tha của công chúa Mị Châu. Hư cấu rõ ràng này, người xưa còn muốn giảm nhẹ bớt tội lỗi của nàng trong việc mất cảnh giác làm nước mất, nhà tan.
Để Mị Châu trở thành ngọc trai, Trọng Thuỷ tự vẫn nơi giếng nước và để hình ảnh ngọc trai – giếng nước sáng là tạo nghệ thuật và thẩm mỹ và làm đẹp và thẩm mỹ và làm đẹp và làm đẹp đẹp tới mức hoàn mĩ. Đó đó đó là tấm lòng nhân đạo bao dung, nhân hậu của nhân dân. Nó thể hiện truyền thống cuội nguồn cuội nguồn nhân văn thâm thúy.
Chúng ta không thể không nhắc tới Trọng Thuỷ. Một nhân vật với vị trí và bản chất khá phức tạp trong diễn biến.
Trọng Thuỷ là con Nam Việt vương Triệu Đà – luôn có thủ đoạn thôn tính Âu Lạc. Trọng Thuỷ sang Âu Lạc với tiềm năng giảng hoà để đánh cắp nỏ thần. Trước lúc cầu hôn Mị Châu, Trọng Thuỷ chưa hề có tình cảm mà chỉ là toan tính. Đến khi trở thành vợ chồng với Mị Châu, tình yêu của Trọng Thuỷ mới nảy nở. Nhưng ý thức làm con, làm tôi trung thành với chủ với chủ trong hắn vẫn to nhiều hơn nữa. Hắn dối lừa người vợ cả tin, ngây thơ của tớ để đánh cắp nỏ thần, thôn tính nước Âu Lạc, dồn An Dương Vương và Mị Châu đến bước đường cùng. Hắn đúng là tên thường gọi thường gọi gián điệp nguy hiểm trong cái nhìn của cha ông toàn bộ toàn bộ chúng ta. Hắn xứng danh phải chịu nỗi ân hận vò xé tâm can khi dẫn đến cái chết của người vợ yêu quí. Không có nổi khổ nào bằng sự day dứt lương tâm. Bản án đích đáng của Trọng Thuỷ là cái chết trong nổi ám ảnh. Nhân dân đã bày tỏ thái độ phẫn nộ không tha thứ và không đội trời chung với kẻ cướp nước. Kẻ cướp nước sẽ bị toà án lương tâm và lịch sử phán xét, sớm muộn chúng sẽ thất bại thảm hại trong cuộc chién tranh chính nghĩa bảo vệ độc lập dân tộc bản địa bản địa, độc lập lãnh thổ vương quốc. Đấy là niềm tin thỏa sức tự tin của nhân dân trước những thử thách của lịch sử.
Song không vì lòng phẫn nộ mà khiến dân gian đánh mất đi truyền thống cuội nguồn cuội nguồn nhân văn thâm thúy của dân tộc bản địa bản địa. Hình ảnh ngọc trai – giếng nước đó đó là yếu tố khoan hồng, ân xá cho kẻ đã biết ân hận, khát khao được hoá giải tội lỗi như Trọng Thuỷ.
Mỗi nhân vậtutrong truyền thuyết này được nhìn nhận, nhìn nhận, định đoạt số phận một cách rất rất khác nhau. Ở đối tượng người dùng người tiêu dùng này còn tồn tại hơi dễ dãi, (như riêng với An Dương Vương) ở đối tượng người dùng người tiêu dùng kia có phần hơi nghiêm khắc (như riêng với Mị Châu). Song nhìn chung những nhân vật lịch sử, sự kiện lịch sử ấy đã được cảm nhận ghi lại bằng toàn bộ lòng nhiệt thành, tự tôn dân tộc bản địa bản địa. Và nhất là, cái thâm thúy nhất đọng lại sau mỗi số phận nhân vật là tình người, chất nhân văn truyền thống cuội nguồn cuội nguồn.
Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ là một truyền thuyết đẹp, để lại nhiều ấn tượng thâm thúy trong tâm người đọc. Câu chuyện là một cách lý giải nguyên nhân việc mất nước Âu Lạc. Qua đó nêu lên bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề lịch sử về tinh thần cảnh giác với quân địch và cách xử lí đúng đắn mỗi quan hệ giữa riêng với chung, giữa nhà với nước, giữa thành viên với hiệp hội. Thể hiện chất trí tuệ tinh xảo, bản chất nhân đạo thâm thúy của dân tộc bản địa bản địa Việt Nam ta.
(Theo: Những bài văn tinh lọc lớp 10)
2. Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy: bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề cảnh giác hay thảm kịch tình yêu ?
BÀI THAM KHẢO
Tôi kể rất mất thời hạn rồi chuyện Mị Châu
Trái tim nhầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc.
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu.
(Tố Hữu – Tâm sự)
An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy là truyền thuyết đẹp của người xưa với chủ đề dựng nước và giữ nước, để lại cho đời sau bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề cảnh giác chính trị thâm thúy và thấm thía. Nhưng có phải câu truyện chỉ chứa dựng một tấn thảm kịch là mất nước hay là không? Theo tôi câu truyện là yếu tố xen kẽ giữa cả hai thảm kịch mất nước và tình yêu. Chính khi thảm kịch mất nước đã tạo ra thảm kịch tình yêu và thảm kịch tình yêu đã mở đường cho thảm kịch mất nước.
Cả hai tấn thảm kịch khởi đầu khi An Dương Vương để tình riêng lấn át tầm nhìn của một đấng minh quân. Vua cho Trọng Thủy về ở rể mà chẳng mảy may nghi ngờ không chút cảnh giác chính vì thế vua đã để Trọng Thủy có thời cơ mang mầm tai ương vào bén rễ trong Loa Thành. Sự mất cảnh giác đã cuốn vua vào thảm kịch mất nước do chính tay mình tạo ra; nhưng hậu quả đâu chỉ có có tạm ngưng ở đó, chính An Dương Vương đã đẩy con gái là công chúa Mị Châu vào con phố thảm kịch tình yêu.
Truyền thuyết ghi lại bởi người đời sau ngắn gọn, nhưng cốt lõi của thảm kịch khá rõ ràng: quan hệ thông gia giữa hai nhà vốn dĩ đối địch đã tiềm ẩn những nguy hiểm khôn lường. Vậy mà An Dương Vương lại vô tình gả con gái yêu cho con trai quân địch. Theo mạch kể của truyền thuyết không hề lí giải nguyên nhân sâu xa khiến Mị Châu tiếp tay cho Trọng Thủy cướp mất nỏ thần Kim Quy. Mị Châu rõ ràng đã quá yêu và tin Trọng Thủy đến với mình bằng tình yêu chân thành vì vậy nàng đã nghe theo mọi lời nói của y. Nếu xét dưới tầm nhìn của một thần tử, nàng mang tội đáng chết vì một thần tử mà dám đem bí mật quân sự chiến lược kế hoạch vương quốc ra nói với những người dân khác, nhất là thời gian hiện nay lại là con trai của quân địch. Đáng trách hơn, Mị Châu bị tình yêu làm mờ lí trí đến nỗi chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận ra những ẩn ý trong lời nói của Trọng Thủy khi từ biệt để để ý quan tâm với vua cha. Nàng không hề đủ tỉnh táo để nhận ra trong lời chồng tiềm ẩn hiếm họa binh đao: Ta nay về thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hòa bắc nam chia cắt, ta tìm lại nàng biết lấy gì làm dấu? Mị Châu mê muội đến mức không biết hỏi nguyên cớ chia lìa, lại chỉ chăm chăm nghĩ về yếu tố đoàn tụ lứa đôi. Rồi trong cả những lúc giặc của Triệu Đà đuổi đến nơi nàng vẫn chẳng chịu trở về với thực tại, mãi đắm mình trong cơn mộng mị, vẫn còn đấy đấy rắc lông ngỗng làm dấu cho Trọng Thủy đuổi theo. Đặt tình riêng lên trên vận mệnh vương quốc như vậy quả là vô cùng đáng trách, đáng phê phán. Nhưng nếu nhìn dưới tầm nhìn của một người con gái thông thường đang yêu thương thương một cách cuồng nhiệt thì quả thật Mị Châu đã làm tròn trách nhiệm với trái tim của tớ. Dù cho có mù quáng đi chăng nữa thì tình yêu của Mị Châu thật đẹp tươi và trong sáng. Nàng yêu hết mình và hiến dâng toàn bộ cho những người dân dân mình yêu. Chính vì lẽ này mà Mị Châu trở thành thủ phạm góp thêm phần làm ra tấn thảm kịch mất nước đồng thời nàng cũng là nạn nhân bất đắc dĩ của tấn thảm kịch tình yêu. Mị Châu chẳng làm tròn chữ trung chữ hiếu, nàng chỉ để lại duy nhất cho đời riêng một chữ tình mà thôi.
Đằng sau câu truyện tình yêu của Mị Châu – Trọng Thủy là cả một thủ đoạn về chính trị thâm hiểm của Triệu Đà và không hề ai khác kẻ trực tiếp thực thi thủ đoạn nó lại đó đó là Trọng Thủy. Ngay từ khi bước chân vào Loa Thành y đã lộ nguyên hình là tên thường gọi thường gọi nội gián thâm độc, y luôn đặt trách nhiệm gián điệp lên số 1. Bỉ ổi hơn, y tận dụng luôn khắp khung hình vợ ngây thơ để thực thi gian kế. Xét về bản chất Trọng Thủy là một kẻ tham lam và gian trá. Chính điều này giúp y hoàn thành xong xong xuất sắc trách nhiệm được giao, y đã làm tròn cả chữ trung lẫn chữ hiếu. Nhưng không mong ước thay Trọng Thủy lại lỡ đánh rơi mất chữ tình. Trái với Mị Châu, Trọng Thủy để cái đầu lạnh làm nguội trái tim mình. Những hành vi đầy toan tính của y giúp y tạo ra cái bẫy đưa cha con Mị Châu vào thảm kịch mất nước nhưng từ thủ phạm hắn trở thành nạn nhân của chính mình trong tấn thảm kịch tình yêu.
An Dương Vương mất nước từ sự thiếu cảnh giác, khinh địch của tớ. Bản thân vua mong mỏi sự hòa bình giữa hai vương quốc, chấm hết cảnh trận trận chiến tranh loạn lạc từ tình yêu con trẻ. Nhưng trớ trêu thay điều nó lại tạo ra khe hở cho những toan tính của cha con Triệu Đà len lỏi vào. Bản thân An Dương Vương cũng phải gánh chịu thảm kịch khi phải tuốt gươm trừng phạt kẻ phản bội là chính con gái yêu của tớ. Nhà vua đứng trên quyền lợi vương quốc mà gạt bỏ tình riêng, hành vi ấy rất được nhân dân coi trọng qua cách xử lí của dân gian: Rùa vàng rẽ nước cho vua xuống biển. Mị Châu phải trả giá cho việc nông nổi của tớ nhưng nàng cũng kịp thức tỉnh để nhận ra thảm kịch đau đớn. Một người con gái ngây thơ trong trắng đáng yêu và dễ thương và dễ thương bị phản bội, ở đầu cuối đã nhận được được ra quân địch dù đã quá muộn màng. Cái nhìn nhân hậu của nhân dân ta đã dành riêng cho Mị Châu khi đã để nàng hóa thành ngọc thạch, máu hóa thành ngọc trai ở biển đông. Mị Châu thật đáng trách nhưng cũng thật đáng thương. Truyền thuyết không riêng gì có kể lại trang sử mất nước mà còn tiềm ẩn cả cái nhìn thương cảm cho lứa đôi – khi tình yêu phải đương đầu với thủ đoạn.
Trọng Thủy đã phải trả giá cho việc lừa dối khi hắn chỉ từ mang được xác Mị Châu về chôn cất. Với kẻ cướp nước, nhân dân ta không làm cho hắn chiếm đoạt và tiếp tục lừa phỉnh Mị Châu. Nhưng điều đáng nói ở đấy là cái chết lao đầu xuống giếng của Trọng Thủy và kết thúc câu truyện: Người đời sau mò được ngọc trai ở biển Đông lấy nước giếng mà rửa thì thấy trong sáng thêm. Sự lừa dối của Trọng Thủy là lời cảnh tỉnh người đời: Chỉ có tình yêu chân thành mới được đền đáp xứng danh, tình yêu không bao giờ sát cánh với những thủ đoạn toan tính thấp hèn, với tham vọng cướp nước.
Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy muôn đời vẫn còn đấy đấy giá trị từ ý nghĩa nhân văn, từ bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề cảnh giác đến lời nhắc nhở về phong thái xử lý và xử lý cái chung và cái riêng, việc nước và việc nhà. Truyền thuyết ấy như ta vẫn biết tiềm ẩn bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề mất nước thâm thúy, bài học kinh nghiệm tay nghề kinh nghiệm tay nghề tay nghề mất nước là chính và không hề ai hoàn toàn hoàn toàn có thể phủ nhận, nhưng chỉ nhắc tới thảm kịch mất nước thôi là chưa đủ mà còn ẩn sâu thảm kịch tình yêu còn nhiều tranh cãi…
Nội dung chính

    I. KHÁI QUÁT CHUNG
    1. Thể loại
    2. Xuất xứ
    3. Bố cục
    4. Chủ đề
    II. NỘI DUNG VĂN BẢN
    1. Vai trò của An Dương Vương trong sự nghiệp giữ nước
    2. Bi kịch mất nước và thảm kịch tình yêu
    III. ĐÁNH GIÁ
    B. LUYỆN ĐỀ

    Reply

    2

    0

    Chia sẻ

    Share Link Cập nhật Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì miễn phí

    Bạn vừa Read tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Review Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì tiên tiến và phát triển và tăng trưởng nhất Chia SẻLink Download Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì Free.

    Thảo Luận vướng mắc về Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì

    Nếu sau khi đọc nội dung nội dung bài viết Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha

    #nghĩa #quan #Trọng #nhất #của #Truyện #Dương #Vương #và #Mị #Châu #Trọng #Thủy #là #gì

4553

Clip Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì -Thủ Thuật Mới ?

Bạn vừa tìm hiểu thêm tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì -Thủ Thuật Mới tiên tiến và phát triển nhất

Share Link Cập nhật Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì -Thủ Thuật Mới miễn phí

Heros đang tìm một số trong những Share Link Down Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì -Thủ Thuật Mới Free.

Hỏi đáp vướng mắc về Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì -Thủ Thuật Mới

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Ý nghĩa quan Trọng nhất của Truyện An Dương Vương và Mị Châu — Trọng Thủy là gì -Thủ Thuật Mới vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha
#nghĩa #quan #Trọng #nhất #của #Truyện #Dương #Vương #và #Mị #Châu #Trọng #Thủy #là #gì #Thủ #Thuật #Mới