Thủ Thuật Hướng dẫn Nội dung cơ bản của tư tưởng hồ chí minh về đạo đức Mới Nhất
Bạn đang tìm kiếm từ khóa Nội dung cơ bản của tư tưởng hồ chí minh về đạo đức được Update vào lúc : 2022-01-23 12:14:21 . Với phương châm chia sẻ Bí kíp về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi đọc Post vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.
Nói song song với làm Hồ Chí Minh coi đấy là nguyên tắc quan trọng số 1 trong xây dựng một nền đạo đức. Điều này được Hồ Chí Minh xác lập từ Một trong trong năm 20 của thế kỷ XX trong tác phẩm Đường Cách Mệnh Bản thân Hồ Chí Minh là tấm gương trong sáng lời nói song song với việc làm. Nói song song với làm là bản chất của tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh Đạo đức cách mạng. Nói song song với làm trái chiều hoàn toàn với thói đạo đức giả của giai cấp bóc lột, nói một đàng làm một nẻo, thậm chí còn nói mà không làm. Ngay sau khi thắng lợi của Cách Mạng Tháng Tám. Hồ Chí Minh đã chỉ ra những biểu lộ của thói đạo đức giả ở một số trong những cán bộ, “vác mặt làm quan cách mạng”, nói mà không làm. Sau này, Người đã nhiều lần bàn đến việc tẩy sạch căn bệnh quan liêu, coi thường quần chúng của một số trong những cán bộ, đảng viên “miệng thì nói dân chủ, nhưng thao tác thì họ theo lối “quan” chủ. Miệng thì nói “phụng sự quần chúng”. nhưng họ làm trái ngược với quyền lợi của quần chúng, trái ngược với phương châm và chủ trương của Đảng và Chính phủ”[3], làm tổn hại uy tín của Đảng và Chính phủ trước nhân dân.
a)Quan điểm về vai trò và sức mạnh mẽ và tự tin của đạo đức
– Đạo đức là cái gốc của người cách mạng
Hồ Chí Minh là một trong những nhà tư tưởng, một lãnh tụ cách mạng thể giới đã bàn nhiều về yếu tố đạo đức và giáo dục đạo đức. Tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh rất thâm thúy phong phú cả về lý luận và thực tiễn, đang trở thành một bộ phận vô giá của văn hóa truyền thống dân tộc bản địa và quả đât, một sức mạnh to lớn làm ra mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam.
Khi nhìn nhận vai trò của đạo đức trong đời sống, từ rất sớm, Hồ Chí Minh đã xác lập đạo đức là nguồn nuôi dưỡng và tăng trưởng con người, như gốc của cây, ngọn nguồn của sông suối. Người nói: “Cũng như sông thì có nguồn mới có nước, không còn nguồn thì sông cạn. Cây phải có gốc không còn gốc thì cây héo. Nguời cách mạng phải có đạo đức không còn đạo đức thì dù tài giỏi mấy cũng không lãnh đạo được nhân dân”[1]. Người nhận định rằng, làm cách mạng để tái tạo xã hội cũ thành xã hội mới là một sự nghiệp rất vẻ vang, nhưng nó cũng là một trách nhiệm rất nặng nề. “Sức có mạnh mới gánh được nặng và đi được xa. Người cách mạng phải có đạo đức cách mạng làm nền tảng, mới hoàn thành xong được trách nhiệm cách mạng vẻ vang”[2].
Người nói, cán bộ, đảng viên muốn cho dân tin, dân phục thì không phải cứ “viết lên trán chữ “cộng sản” mà ta được học yêu mến. Quần chúng chỉ quý mến những người dân dân có tư cách, đạo đức”‘. “Vì muốn giải phóng cho dân tộc bản địa, giải phóng cho loài người là một việc làm to tát, mà tự mình không còn đạo đức. không còn cơ bản, tự tôi đã hủ hóa, xấu xa thì còn làm nổi việc gì?”.
Trong Đk Đảng cầm quyền, Người trăn trở với rủi ro không mong muốn tiềm ẩn tiềm ẩn Đảng xa rời môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường, xa rời quần chúng, rơi vào thoái hóa, biến chất. Vì vậy, Hồ Chí Minh yêu cầu Đảng phải “là đạo,đức, là văn minh”. Người thường nhắc lại ý của V.I.Lênin: đảng cộng sản phải tiêu biểu vượt trội cho trí tuệ, danh dự, lương tâm của dân tộc bản địa và thời đại. Trong Di chúc, người căn dặn: “Mỗi đảng viên và cán bộ phải thật sự thấm nhuần đạo đức cách mạng, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Phải giữ gìn Đảng ta thật trong sáng, phải xứng danh là người lãnh đạo, là người nô lệ thật trung thành với chủ của nhân dân”.
Tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh là đạo đức trong hành vi, lấy hiệu suất cao thực tiễn làm thước đo. Chính vì vậy,
Hồ Chí Minh luôn đặt đạo đức cạnh bên tài năng, gắn đức với tài, lời nói song song với hành vi và hiệu suất cao trên thực tiễn Người nói: “Phải lấy kết quả thiết thực đã góp sức bao nhiêu cho sản xuất và lãnh đạo sản xuất mà do ý chí cách mạng của tớ. Hãy nhất quyết chống bệnh nói suông, thói phô trương hình thức, lối thao tác không nhằm mục đích mục tiêu nâng cao sản xuất”.
Như vậy, trong tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh, đức và tài, hồng và chuyên, phẩm chất và khả năng thống nhất làm một. Trong số đó: đức là gốc của tài; hồng là gốc của chuyên; phẩm chất là gốc của khả năng. Tài thể hiện rõ ràng của đức trong hiệu suất cao hành vi.
– Đạo đức là tác nhân tạo ra sức mê hoặc của chủ nghĩa xã hội
Theo Hồ Chí Minh, sức mê hoặc của chủ nghĩa xã hội chưa phải là ở lý tưởng cao xa, ở tại mức sống vật chất dồi dào, ở tư tưởng được tự do giải phóng, mà trước hết là ở những giá trị đạo đức cao đẹp, ở phẩm chất của những người dân cộng sản ưu tú, bằng tấm gương sống và hành vi của tớ, chiến đấu cho lý tưởng đó trở thành hiện thực.
Hồ Chí Minh nhận định rằng, trào lưu cộng sản công nhân
Quốc tế trở thành lực lượng quyết định hành động vận mệnh của loài người không riêng gì có do kế hoạch và sách lược thiên tài của cách mạng vô sản, mà còn do những phẩm chất đạo đức cao quý làm cho chủ nghĩa cộng sản trở thành một sức mạnh vô địch.
Tấm gương đạo đức trong sáng của một nhân cách vĩ đại, tuy nhiên cùng rất đời thường của Hồ Chí Minh chẳng những có sức mê hoặc lớn lao, mạnh mẽ và tự tin với nhân dân Việt Nam, mà còn cả với nhân dân toàn thế giới. Tấm gương đó từ lâu là nguồn cổ vũ động viên tinh thần quan trọng riêng với nhân dân ta và quả đât tiến bộ đoàn kết đấu tranh vì hòa bình, độc lập dân tộc bản địa, dân chủ và chủ nghĩa xã hội.
b) Quan điểm về những chuẩn mực đạo đức cách mạng
– Trung với nước, hiếu với dân
“Trung” và “hiếu” là những khái niệm cũ trong tư tưởng đạo đức truyền thống cuội nguồn Việt Nam và phương Đông, phản ánh quan hệ lớn số 1 và cũng là phẩm chất đạo đức bao trùm nhất: “Trung với vua, hiếu với cha mẹ”.
Hồ Chí Minh đã mượn khái niệm “trung, hiếu” trong tư tưởng đạo đức truyền thống cuội nguồn dân tộc bản địa và đưa vào đó một nội dung mới: “Trung với nước, hiếu với dân tạo ra một cuộc cách mạng trong ý niệm về đạo đức. Người nói: “Đạo đức cũng như người đầu ngược xuống đất chân chổng lên trời. Đạo đức mới như người hai chân tại vị được dưới đất, đầu ngẩng lên trời”1.
Hồ Chí Minh nhận định rằng, trung với nước phải gắn sát hiếu với dân. Vì nước là nước của dân, còn dân lại là gia chủ của nước; bao nhiêu quyền hành và lực lượng đều ở nơi dân, bao nhiêu quyền lợi đều vì dân, cán bộ là nô lệ của dân chứ không phải là “quan cách mạng”.
Trung với nước là tuyệt đối trung thành với chủ với việc nghiệp dựng nước và giữ nước, trung thành với chủ với con phố tăng trưởng của giang sơn; là suốt đời phấn đấu cho Đảng cho cách mạng. Hiếu với dân thể hiện ở đoạn thương dân, tin dân, phục vụ nhân dân hài lòng. Để làm được như vậy, phải gần dân, kính trọng và học tập nhân dân, phải nhờ vào dân và lấy dân làm gốc. Đối với cán bộ lãnh đạo, Hồ Chí Minh yêu cầu phải nắm vững dân tình, làm rõ dân tâm, thường xuyên quan tâm cải tổ dân số, nâng cao dân trí.
– Cần, Kiệm, Liêm, Chính, Chí Công vô tư Đây là phẩm chất đạo đức gắn sát với hoạt động và sinh hoạt giải trí hằng ngày của mỗi con người, là đại cương đạo đức Hồ Chí Minh.
Hồ Chí Minh chỉ ra rằng, bọn phong kiến rất mất thời hạn rồi nêu ra cần, kiệm, liêm, chính, nhưng không bao giờ thực thi và lại bắt nhân dân tuân theo để phụng sự quyền lợi cho chúng. Ngày nay, ta đưa ra cần, kiệm, liêm, chính cho cán bộ thực thi làm gương cho nhân dân theo là để đem lại niềm sung sướng cho dân. Với ý nghĩa như vậy cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư cũng là một biểu lộ rõ ràng, một nội dung của phẩm chất “trung với nước, hiếu với dân”.
Cũng như khái niệm “trung, hiếu”, “cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư cũng là những khái niệm cũ trong đạo đức truyền thống cuội nguồn dân tộc bản địa, được Hồ Chí Minh lọc bỏ những nội dung không thích hợp và đưa vào những nội dung mới phục vụ yêu cầu của cách mạng, cần là siêng năng, chăm chỉ lao động có kế hoạch, có hiệu suất cao, có năng suất cao với tinh thần tự lực cánh sinh.
Kiệm là tiết kiệm chi phí (tiết kiệm chi phí thời hạn, tiết kiệm chi phí công sức của con người, tiết kiệm chi phí của cải…) của nước, của dân; “không xa xỉ, không hoang phí, không bừa bãi”1, không phô trương hình thức, không liên hoan, chè chén lu bù.
Liêm là luôn tôn trọng của công và của dân. Phải “trong sáng, không tham lam” tiền của, vị thế, nổi tiếng.
Chính là thẳng thắn, đứng đắn. Người đưa ra một số trong những yêu cầu: Đối với mình – không được tự cao, tự đại, tự phụ, phải nhã nhặn học hỏi, tăng trưởng cái hay, sửa chữa thay thế cái dở của tớ. Đối với những người – không nịnh người trên, không khinh người dưới, thật thà, không khí dối. Đối với việc – phải để việc công lên trên, lên trước, việc thiện nhỏ mấy cũng làm, việc ác nhỏ mấy cũng tránh.
Hồ Chí Minh chỉ ra rằng, những đức tính cần, kiệm, liêm, chính, có quan hệ ngặt nghèo với nhau, ai cũng phải thực thi, tuy nhiên cán bộ, đảng viên phải là người thực hành thực tiễn trước để làm kiểu mẫu cho dân. Người nhận định rằng, những người dân trong những văn phòng đều phải có nhiều hoặc ít quyền hạn. Nếu không giữ đúng cần, kiệm, liêm, chính thì dễ trở nên hủ bại, trở thành sâu mọt của dân.
Đối với vương quốc, cần, kiệm, liêm, đó đó là thước đo sự giàu sang về vật chất, vững mạnh về tinh thần, thể hiện sự văn minh, tiến bộ. cần, kiệm, liêm, chính còn là một nền tảng của đời sống mới, của những trào lưu thi đua yêu nước.
Chí công vô tư là công minh, công tâm, không thiên tư, thiên vị; thao tác gì rồi cũng không nghĩ đến mình trước, chỉ biết vì Đảng, vì dân tộc bản địa, “lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ” (tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc). Chí công vô tư là nêu cao chủ nghĩa tập thể, trừ bỏ chủ nghĩa thành viên.
Theo Hồ Chí Minh, chủ nghĩa thành viên là vết tích của xã hội cũ, đó là lối sống ích kỷ, chỉ biết có riêng mình, thu vén cho riêng mình, chỉ thấy công lao của tớ mà quên mất công lao của người khác. Chủ nghĩa thành viên là liên minh của đế quốc: là một thứ vi trùng rất độc. Chủ nghĩa thành viên đưa ra hàng trăm thứ bệnh nguy hiểm, như: quan liêu, mệnh lệnh, bè phái, chủ quan, tham ô, tiêu tốn lãng phí, tham danh, trục lợi, thích vị thế, quyền hành, coi thường tập thể, tự cao tự đại, độc đoán chuyên quyền.. Đó “là một thứ rất gian giảo, xảo quyệt;nó khéo dỗ dành người ta đi xuống dốc”. Hồ Chí Minh nhận định rằng, chủ nghĩa xã hội không thể thắng lợi nếu không loại trừ chủ nghĩa thành viên.
– Thương yêu con người, sống có tình nghĩa
Yêu thương con người được Hồ Chí Minh xác lập là một trong những phẩm chất đạo đức cao đẹp tuyệt vời nhất. Người nói, người cách mạng là người giàu tình cảm, có tình cảm cách mạng mới đi làm việc cách mạng. Vì yêu thương nhân dân, yêu thương con người mà đồng ý mọi gian truân, quyết tử để đem lại độc lập, tự do, cơm no áo ấm và niềm sung sướng cho con người.
Tình yêu thương đó là một tình cảm to lớn, trước hết dành riêng cho những người dân nghèo khổ, những người dân bị mất quyền, những người dân bị áp bức, bị bóc lột không phân biệt màu da, dân tộc bản địa. Người nhận định rằng, nếu không còn tình yêu thương như vậy thì không thể nói tới cách mạng, càng không thể nói tới chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản.
Tình yêu thương con người phải được xây dựng trên lập trường giai cấp công nhân, thể hiện trong quan hệ hằng ngày với bạn bè, đồng chí, anh em… Nó yên cầu từng người phải ngặt nghèo và nghiêm khắc với mình: rộng tự do, độ lượng và giàu lòng vị tha với những người khác. Nó yên cầu thái độ tôn trọng những quyền con người, nâng con người lên, kể cả những người dân nhất thời lầm lạc, chứ không phải là thái độ dĩ hòa vi quý, không phải hạ thấp, càng không phải vùi dập con người. Người dạy: “Hiểu chủ nghĩa Mác – Lênin là phải sống với nhau có tình, có nghĩa. Nếu thuộc bao nhiêu sách mà sống không còn tình có nghĩa thì sao gọi là hiểu chủ nghĩa Mác – Lênin được”‘. Trong Di chúc, người căn dặn: “Phải có tình đồng chí thương yêu lẫn nhau”2.
– Có tinh thần quốc tế trong sáng.
Chủ nghĩa quốc tế là một trong những phẩm chất quan trọng nhất của đạo đức cộng sản chủ nghĩa. Nó bắt nguồn từ bản chất giai cấp công nhân, nhằm mục đích vào quan hệ to lớn, vượt thoát khỏi vương quốc, dân tộc bản địa.
Nội dung chủ nghĩa quốc tế trong tư tưởng Hồ Chí Minh rất to lớn và thâm thúy. Đó là yếu tố tôn trọng, hiểu biết, thương yêu và đoàn kết với giai cấp vô sản toàn toàn thế giới, với toàn bộ những dân tộc bản địa và nhân dân những nước, với những người dân tiến bộ trên toàn thế giới, chống lại mọi sự chia rẽ, hằn thù, bất bình đẳng phân biệt chủng tộc; chống lại chủ nghĩa dân tộc bản địa hẹp hòi, sôvanh, khác lạ và chủ nghĩa bành trướng bá quyền… Hồ Chí Minh chủ trương giúp bạn là tự giúp mình.
Đoàn kết quốc tế là nhằm mục đích thực thi những tiềm năng lớn của thời đại là hòa bình, độc lập dân tộc bản địa, dân chủ và tiến bộ xã hội, là hợp tác và hữu nghị theo tinh thần: bốn phương vô sản, bốn bề đều là anh em. Trong suốt cuộc sống hoạt động và sinh hoạt giải trí cách mạng, Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp tình đoàn kết hữu nghị giữa nhân dân Việt Nam và nhân dân toàn thế giới, đã tạo ra một kiểu quan hệ quốc tế mới: đối thoại thay đối đầu nhằm mục đích kiến thiết một nền văn hóa truyền thống cổ truyền hòa bình cho quả đât.
c) Quan điểm về những nguyên tắc xây dựng đạo đức mới
– Nói song song với làm, phải nêu gương về đạo đức
Nói song song với làm Hồ Chí Minh coi đấy là nguyên tắc quan trọng số 1 trong xây dựng một nền đạo đức. Điều này được Hồ Chí Minh xác lập từ Một trong trong năm 20 của thế kỷ XX trong tác phẩm Đường Cách Mệnh Bản thân Hồ Chí Minh là tấm gương trong sáng lời nói song song với việc làm. Nói song song với làm là bản chất của tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh Đạo đức cách mạng. Nói song song với làm trái chiều hoàn toàn với thói đạo đức giả của giai cấp bóc lột, nói một đàng làm một nẻo, thậm chí còn nói mà không làm. Ngay sau khi thắng lợi của Cách Mạng Tháng Tám. Hồ Chí Minh đã chỉ ra những biểu lộ của thói đạo đức giả ở một số trong những cán bộ, “vác mặt làm quan cách mạng”, nói mà không làm. Sau này, Người đã nhiều lần bàn đến việc tẩy sạch căn bệnh quan liêu, coi thường quần chúng của một số trong những cán bộ, đảng viên “miệng thì nói dân chủ, nhưng thao tác thì họ theo lối “quan” chủ. Miệng thì nói “phụng sự quần chúng”. nhưng họ làm trái ngược với quyền lợi của quần chúng, trái ngược với phương châm và chủ trương của Đảng và Chính phủ”[3], làm tổn hại uy tín của Đảng và Chính phủ trước nhân dân.
Nêu gương về đạo đức là một nét trẻ trung của truyền thống cuội nguồn văn hóa truyền thống phương Đông Nói song song với làm phải gắn sát với nêu gương về đạo đức. Hồ Chí Minh đã từng chỉ rõ: “Nói chung thì những dân tộc bản địa phương Đông đều giàu tình cảm và riêng với họ một tấm gương sống còn tồn tại giá trị hơn một trăm bài diễn văn tuyên truyền”. Với ý nghĩa đó, Hồ Chí Minh đã đào tạo và giảng dạy những thế hệ cán bộ cách mạng Việt Nam không riêng gì có bằnng lý luận cách mạng tiền phong, mà còn bằng chính tấm gương đạo đức cao cả của tớ.
Hồ Chí Minh nhận định rằng, hơn bất kể một nghành nào khác, trong việc xây dựng một nền đạo đức mới, đạo đức cách mạng phải đặc biệt quan trọng chú trọng: “đạo làm gương”. Người nói: “Lấy gương người tốt, việc tốt để hằng ngày giáo dục lẫn nhau là một trong những cách tốt nhất để xây dựng Đảng, xây dựng những tổ chức triển khai cách mạng, xây dựng con người mới, môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường mới”. Để làm được như vậy phải để ý quan tâm phát hiện, xây dựng những điển hình người tốt, việc tốt rất thân thiện trong đời thường, trong những nghành lao động sản xuất, trong chiến đấu, trong học tập… bởi theo Người, từng giọt nước chảy về một hướng mới thành suối, thành sông, thành biển cả. Không nhận thức được điều này là “chỉ thấy ngọn mà quên mất gốc”. Người nói: “Người tốt, việc tốt nhiều lắm. Ở đâu cũng luôn có thể có Ngành, giới nào, địa phương nào, lứa tuổi nào thì cũng luôn có thể có”2.
Như vậy, một nền đạo đức mới chỉ hoàn toàn có thể được xây dựng: trên một chiếc nền to lớn, vững chãi, khi những chuẩn mực đạo đức trở thành hành vi đạo đức hằng ngày của toàn xã hội.
-Xây song song với chống
Để xây dựng một nền đạo đức mới, nên phải phối hợp ngặt nghèo giữa xây và chống. Trong đời sống hằng ngày, những hiện tượng kỳ lạ tốt – xấu, đúng – sai, cái đạo đức và cái vô đạo thường xen kẽ nhau, đối chọi nhau thông qua hành vi của những con người rất khác nhau, thậm chí còn là trong mọi con người. Chính vì vậy, việc xây và chống trong nghành nghề đạo đức rõ ràng không đơn thuần và giản dị. Xây phải song song với chống, muốn xây phải chống, chống nhằm mục đích mục tiêu xây.
Xây dựng đạo đức mới, đạo đức cách mạng trước hết phải được tiến hành bằng việc giáo dục những phẩm chất những chuẩn mực đạo đức mới. Việc giáo dục đạo đức phải được tiến hành phù phù thích hợp với từng quy trình cách mạng: phù phù thích hợp với từng lứa tuổi, ngành nghề, giai cấp, tầng lớp và trong từng môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên rất khác nhau: phải khơi dậy được ý thức đạo đức lành mạnh ở từng người. Hồ Chí Minh đã chỉ ra rằng, “Mỗi con người đều phải có thiện và ác ở trong tâm. Ta phải ghi nhận làm cho phần tốt ở trong mọi con người này nở như hoa ngày xuân và phần xấu bị mất dần đi đó là thái độ của người cách mạng”. Bản thân sự tự giác cũng là một phẩm chất đạo đức cao quý riêng với từng người và mỗi tổ chức triển khai, trước hết là Đảng.
Xây phải song song với chống, với việc vô hiệu cái sai, cái xấu. cái vô đạo đức trong đời sống hằng ngày. Hồ Chí Minh nhận định rằng, trên con phố đi tới tiến bộ và cách mạng, đạo đức mới chỉ hoàn toàn có thể được xây dựng thành công xuất sắc trên cơ sở kiên trì tiềm năng chống chủ nghĩa đế quốc, chống những thói quen, tập quán lỗi thời và loại trừ chủ nghĩa thành viên. Đây thực sự là “một trận chiến đấu khổng lồ” giữa tiến bộ và lỗi thời, giữa cách mạng và phản cách mạng. Để giành được thắng lợi trong trận chiến đấu này, điều quan trọng là phải phát hiện sớm, phải tuyên truyền, vận động hình thành trào lưu quần chúng rộng tự do đấu tranh cho việc lành mạnh, trong sáng về đạo đức.
– Phải tu dưỡng đạo đức suốt đời
Một nền đạo đức mới chỉ hoàn toàn có thể được xây dựng trên cơ sở sự tự giác tu dưỡng đạo đức của từng người. Hồ Chí Minh chỉ ra rằng, phải làm thế nào đó để từng người tự nhận thấy việc trau dồi đạo đức cách mạng là một việc “sung sướng vẻ vang nhất trên đời” Người nhắc lại yếu tố của Khổng Tử “chính Tâm, tu thân…” và chỉ rõ: “Chính tâm tu thân tức là tái tạo. Cải tạo cũng phải trường kỳ gian truân vì đó là một cuộc cách mạng trong bản thân của từng người. Bồi dưỡng tư tưởng mới để đánh thắng tư tưởng cũ, đoạn tuyệt với con người cũ để trở thành con người mới không phải là một việc làm thuận tiện và đơn thuần và giản dị… Dù trở ngại vất vả gian truân nhưng muốn tái tạo thì nhất định thành công xuất sắc”‘.
Đạo đức cách mạng là đạo đức nhảy vào, đạo đức trong hành vi vì độc lập, tự do của dân tộc bản địa, niềm sung sướng của nhân dân. Chỉ có trong hành vi, đạo đức cách mạng mới thể hiện rõ những giá trị của tớ. Do vậy đạo đức cách mạng yên cầu từng người phải tự giác rèn luyện thông qua hoạt động và sinh hoạt giải trí thực tiễn, trong việc làm, trong những quan hệ của tớ, phải nhìn thẳng vào mình, không tự lừa dối, huyền hoặc: phải thấy rõ cái hay, cái tốt, điều thiện của tớ để phát huy và thấy rõ cái dở. cái xấu, điều ác của tớ để khắc phục; phải kiên trì rèn luyện, tu dưỡng suốt đời như việc làm rửa mặt hằng ngày. Hồ Chí Minh đưa ra một lời khuyên rất dễ dàng hiểu: “Đạo đức cách mạng không phải trên trời sa xuống. Nó do đấu tranh, rèn luyện bền chắc hằng ngày mà tăng trưởng và củng cố. Cũng như ngọc càng mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong”.
://.youtube/watch?v=-6_8A-KITfc
Reply
5
0
Chia sẻ
Review Nội dung cơ bản của tư tưởng hồ chí minh về đạo đức ?
Bạn vừa đọc tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Nội dung cơ bản của tư tưởng hồ chí minh về đạo đức tiên tiến và phát triển nhất
You đang tìm một số trong những ShareLink Download Nội dung cơ bản của tư tưởng hồ chí minh về đạo đức miễn phí.
Giải đáp vướng mắc về Nội dung cơ bản của tư tưởng hồ chí minh về đạo đức
Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Nội dung cơ bản của tư tưởng hồ chí minh về đạo đức vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha
#Nội #dung #cơ #bản #của #tư #tưởng #hồ #chí #minh #về #đạo #đức