Contents
Pro đang tìm kiếm từ khóa Viết bài tập làm văn số 2 lớp 10 de 3 được Cập Nhật vào lúc : 2022-04-18 00:54:21 . Với phương châm chia sẻ Bí kíp về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi tìm hiểu thêm tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha.
Nội dung dàn ý và những bài văn mẫu Viết tập làm văn số 2 lớp 10 – Văn tự sự được chúng tôi sưu tầm và tuyển chọn trình làng dưới đây sẽ hỗ trợ những em học viên có thêm ý tưởng, tư liệu tìm hiểu thêm để hoàn thành xong nội dung bài viết số 2 của tớ đạt kết quả cao.
Nội dung chính
Mời những bạn tìm hiểu thêm dàn ý và bài văn mẫu viết tập làm văn số 2 lớp 10 đề 1 hay nhất tại đây:
Mở bài
– Kể trình làng gia cảnh bố mẹ Sọ Dừa
– Sự Ra đời thần kì và hình ảnh dị dạng của Sọ Dừa.
Thân bài
Lần lượt kể những yếu tố sau:
– Sọ Dừa đi chăn bò cho nhà Phú ông những tưởng sẽ rất trở ngại vất vả nhưng cậu chăn rất giỏi.
– Phú ông cắt cử ba cô con gái đưa cơm cho Sọ Dừa.
+ Hai cô chị ác nghiệt, kiêu kì, thường hắt hủi Sọ Dừa.
+ Cô út hiền lành, tính hay thương người, đối đãi với Sọ Dừa rất tử tế.
– Cô út nhiều lần phát hiện Sọ Dừa trở thành chàng trai tuấn tú khôi ngô đem lòng yêu thương chàng.
– Sọ Dừa đòi mẹ sang hỏi cho mình con gái Phú ông.
– Hai cô chị xấu tính nên từ chối. Cô út vì biết được thân hình của Sọ Dừa nên cúi mặt, nhát gan bằng lòng,
– Sọ Dừa đi thi. Trước khi đi còn dặn dò và trao cho vợ những vật hộ thân.
– Hai cô chị bày mưu ác rồi đẩy cô em vào bụng cá.
– Cô em không chết, giạt vào sống ở hòn đảo hoang rồi như mong ước nhờ vào những vật hộ thân mà gặp được chồng mình.
Kết bài
– Hai cô chị thấy cô em trở về thì xấu hổ bỏ đi biệt tích.
– Vợ chồng quan trạng từ đấy sống niềm sung sướng bên nhau.
Ngày xưa, có hai vợ chồng một lão nông nghèo đi ở cho nhà một phú ông. Họ hiền lành, chăm chỉ nhưng đã ngoài năm mươi tuổi mà chưa tồn tại lấy một mụn con.
Một hôm, người vợ vào rừng lấy củi. Trời nắng to, khát nước quá, thấy cái sọ dừa bên gốc cây to đựng đầy nước mưa, bà bèn bưng lên uống. Thế rồi, về nhà, bà có mang.
Ít lâu sau, người chồng mất. Bà sinh ra một người con không còn chân tay, mình mẩy, cứ tròn lông lốc như một trái dừa. Bà buồn, toan vứt nó đi thì đứa bé lên tiếng bảo.
– Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp. Bà lão thương tình để lại nuôi rồi đặt tên cho cậu là Sọ Dừa.
Lớn lên, Sọ Dừa vẫn thế, cứ lăn lông lốc chẳng làm được việc gì. Bà mẹ lấy làm phiền lòng lắm. Sọ Dừa biết vậy bèn xin mẹ đến chăn bò cho nhà phú ông.
Nghe nói tới Sọ Dừa, phú ông ngần ngại. Nhưng nghĩ: nuôi nó thì ít tốn cơm, công sá lại chẳng đáng là bao, phú ông đồng ý. Chẳng ngờ cậu chăn bò rất giỏi. Ngày ngày, cậu lăn sau đàn bò ra đồng, tối đến lại lăn sau đàn bò về nhà. Cả đàn bò, con nào con nấy cứ no căng. Phú ông lấy làm mừng lắm!
Vào ngày mùa, tôi tớ ra đồng làm hết cả, phú ông bèn sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa. Trong những lần như vậy, hai cô chị kiêu kì, ác nghiệt thường hắt hủi Sọ Dừa, chỉ có cô em vốn tính thương người là đối đãi với Sọ Dừa tử tế.
Một hôm đến phiên cô út mang cơm cho Sọ Dừa. Mới đến chân núi, cô bỗng nghe thấy tiếng sáo véo von. Rón rén bước lên cô nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào thổi sáo cho đàn bò gặm cỏ. Thế nhưng vừa mới đứng lên, toàn bộ đã biến mất tăm, chỉ thấy Sọ Dừa nằm lăn lóc ở đấy. Nhiều lần như vậy, cô út biết Sọ Dừa không phải người thường, bèn đem lòng yêu quý.
Đến cuối mùa ở thuê, Sọ Dừa về nhà giục mẹ đến hỏi con gái phú ông về làm vợ. Bà lão thấy vậy tỏ ra vô cùng sửng sốt, nhưng thấy con năn nỉ mãi, bà cũng chiều lòng.
Thấy mẹ Sọ Dừa mang cau đến dạm, phú ông cười mỉa mai:
– Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây.
Bà lão đành ra về, nghĩ là phải thôi hẳn việc lấy vợ cho con. Chẳng ngờ, đúng ngày hẹn, bỗng dưng trong nhà có khá đầy đủ mọi sính lễ, lại sở hữu cả gia nhân ở dưới nhà chạy lên khiêng lễ vật sang nhà đất của phú ông. Phú ông hoa cả mắt lúng túng gọi ba cô con gái ra hỏi ý. Hai cô chị bĩu môi chê bai Sọ Dừa xấu xí rồi ngúng nguẩy đi vào, chỉ có cô út là cúi đầu nhát gan tỏ ý bằng lòng.
Trong ngày cưới, Sọ Dừa cho bày cỗ thật linh đình, gia nhân chạy ra chạy vào tấp nập. Lúc rước dâu, chẳng ai thấy Sọ Dừa trọc lốc, xấu xí đâu chỉ có thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên cô út. Mọi người thấy vậy đều thấy sửng sốt và mừng rỡ, còn hai cô chị thì vừa tiếc lại vừa ghen tức.
Từ ngày ấy, hai vợ chồng Sọ Dừa sống với nhau rất niềm sung sướng. Không những thế, Sọ Dừa còn tỏ ra rất thông minh. Chàng ngày đêm miệt mài đèn sách và quả nhiên năm ấy, Sọ Dừa đỗ trạng nguyên. Thế nhưng cũng lại chẳng bao lâu sau, Sọ Dừa được vua sai đi sứ. Trước khi đi, chàng đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà nói là để hộ thân.
Ganh tị với cô em, hai cô chị sinh lòng ghen ghét rắp tâm hại em để thay làm bà trạng. Nhân quan trạng đi vắng, hai chị sang rủ cô út chèo thuyền ra biển rồi cứ thế lừa đẩy cô em xuống nước. Cô út bị cá kình nuốt chửng, nhưng may có con dao mà thoát chết. Cô dạt vào một trong những quần hòn đảo, lấy dao khoét bụng cá chui ra, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Sống được ít ngày trên hòn đảo, cặp gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng cô út.
Một hôm có chiếc thuyền trải qua hòn đảo, con gà trống nhìn thấy bèn gáy to:
Ò… ó… o
Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về.
Quan cho thuyền vào xem, chẳng ngờ đó đó đó là vợ mình. Hai vợ chồng gặp nhau, mừng mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, quan trạng mở tiệc mừng mời bà con đến chia vui, nhưng lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị thấy thế khấp khởi mừng thầm, tranh nhau kể chuyện cô em rủi ro không mong muốn ra chiều thương tiếc lắm. Quan trạng không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy cô em thì xấu hổ quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt xứ.
Dưới đấy là dàn ý và bài làm văn mẫu viết tập làm văn số 2 – Văn tự sự lớp 10 đề 2 được trình diễn rõ ràng, dễ hiểu nhất mời những bạn học viên tìm hiểu thêm:
Mở bài
– Giới thiệu:
+ Tôi là Xi-Mông, là con của mẹ Blăng-sốt và bố Phi-líp yêu thương.
+ Thế nhưng, những bạn biết không, trước kia tôi đã vô cùng đau khổ vì bị xem là đứa trẻ không còn bố.
Thân bài
Kể lại lần lượt những sự kiện trong đoạn trích “Bố của Xi-Mông”.
– Hôm ấy là ngày thứ nhất tôi đi học:
+ Bị bạn bè trêu ra làm sao ?
+ Bản thân đau đớn ra sao ? (trong tâm ý, hành vi,…)
+ Cảm giác sợ hãi, muốn lẩn tránh, xa lánh bạn bè
– Tôi đã bỏ lên bờ sông, trong đầu vướng vấn ý định tự tử ngay lúc ấy.
+ Kể lại tâm trạng vô cùng tuyện vọng lúc ở bờ sông.
+ Cảnh vật lúc đó thế nào ? Nó khiến “tôi” cảm hứng ra sao ?
– Đang vô vọng, tự nhiên có một bàn tay cứng ngắc đặt lên vai tôi. Đó là bác thợ rèn Phi-líp.
+ Kể lại việc bác thợ rèn rỉ tai với mình ra sao.
+ Bác đưa mình về và rỉ tai với mẹ thế nào.
– Vô cùng sung sướng khi Bác Phi-líp đồng ý nhận làm cha của tớ. Muốn khoe với những bạn và tự hào vì mình có bố.
Kết bài
– Đây là câu truyện có ý nghĩa nhất riêng với bản thân tôi.
– Kể từ thời điểm ngày ấy tôi luôn niềm sung sướng và tự hào vì được sống trong tình thương yêu của toàn bộ bố mẹ tôi.
Tiếng bố thân thương, đã bao lần tôi nằm mơ được có một người bố thực thụ. Và ngày hôm ấy đó đó là ngày niềm sung sướng nhất cuộc sống tôi khi bác Phi-lip đã nhận được tôi làm con.
Tôi là một cậu bé không còn cha, mẹ tôi là Blăng-sốt một người phụ nữ trẻ trung, có khuôn mặt nghiêm nghị. Tôi không biết cha tôi là ai, tôi chỉ biết tôi và mẹ mới chuyển đến đây sinh sống. Nhưng đây thực sự là một tai ương với tôi, tôi không in như những đứa trẻ khác, tôi không còn cha, và đó là nỗi nhục nhã, nỗi đau mà những đưa bạn cùng lớp xoáy vào châm chọc tôi. Chúng không thể hiểu nỗi đau của một người không còn cha ở bên che chở yêu thương, chúng chưa chắc như đinh và trước đó chưa từng nếm trải điều đó một lần nên những lời chúng nói ra thật độc địa. Tim tôi đau nhói mỗi lần chúng trêu chọc tôi và tôi uất hận, rất khó chịu với mẹ, tại sao mẹ lại không cho tôi một người cha. Và tôi cũng biết rằng người lớn tuy không nói ra nhưng lúc nào thì cũng ném ánh vừa dò xét, vừa thương hại và thì thầm nói với nhau: “Nó là một đứa trẻ không còn cha”.
Hôm ấy vẫn như mọi ngày, tôi đến trường, lòng tôi xao xác buồn đau và tôi lại tiếp tục bị lũ bạn hùa vào trêu chọc. Nỗi buồn hòa cùng nỗi rất khó chịu tôi bỏ đi với ý định tự tử. Chỉ cần kết thúc cuộc sống này tôi sẽ không còn phải chịu những lời gièm pha cay nghiệt của chúng nữa.
Bên ngoài khung cảnh thật đẹp tươi, trời ấm áp vô cùng. Ánh mặt trời không thật gắt, sưởi ấm bãi cỏ, làn nước. Không khí thật ấm áp, trong lành và dễ chịu và tự do. Những chú nhái xanh lục nhảy nhót quanh tôi. Tôi chạy đuổi để bắt chúng, nhưng chúng thật nhanh, tôi còn chưa kịp vồ chúng đã thoát khỏi tay. Tôi không bỏ cuộc, sau hai ba lần vô hụt tôi đã cầm được loài vật, nõ giãy giụa nhằm mục đích thoát khỏi bàn tay tôi. Nhìn vậy tôi bỗng nhớ những đồ chơi làm được làm bằng gỗ hẹp đóng đinh chữ chi được xếp chồng lên nhau và ta hoàn toàn có thể điều khiển và tinh chỉnh được. Bất giác tôi lại nhớ đến mẹ của tôi, lòng tôi quặn thắt, tôi nức nở khóc thật to, tôi khóc cho vơi nỗi tủi hờn, uất ức.
Nhưng bỗng từ phía sau tôi một bàn tay ấm nóng, cứng ngắc đặt lên đôi vai nhỏ bé đang rung lên từng đợt theo tiếng khóc của tôi. Một giọng nói ồm ồm cất lên:
– Có điều gì làm cháu buồn phiền đến thế, cháu ơi?
Đó là một người công nhân cao lớn, với bộ râu đen và quăn tít lại, tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
– Cháu … cháu không còn bố.
Khuôn mặt bác bỗng có sự thay đổi, hai con mắt trở nên hiền từ, nhân hậu hơn. Bằng đôi tay to lớn, bác vỗ nhẹ vào sống lưng tôi an ủi với một giọng nhẹ nhàng nhất, bác khuyên tôi:
– Thôi nào, đừng buồn nữa, cháu ơi, và về nhà mẹ cháu với bác đi. Người ta sẽ cho cháu một ông bố.
Nghe thấy tôi sẽ có được bố, tôi lập tức vui mừng và nín khóc ngay. Bác nắm tay đưa tôi về, đôi tay đen xì, đầy muội than nhưng thật ấm nóng và chắc như đinh. Ước gì tôi có một người bố như bác. Chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước cửa nhà mình, bác công nhân gõ cửa và mẹ tôi xuất hiện. Thấy mẹ tôi bác trao tôi cho mẹ và giọng ngập ngừng nói:
– Đây, thưa chị, tôi dắt về trả cho chị cháu bé bị lạc ở gần bờ sông.
Lúc ấy bao nhiêu tủi hờn trong tôi lại trào dâng, tôi chạy đến ôm cổ mẹ mà òa khóc, vừa khóc tôi vừa nói:
– Không, mẹ ơi, con đã muốn nhảy xuống sông cho chết đuối, vì chúng nó đánh con … đánh con … tại con không còn bố. Tôi gục lên vai mẹ mà khóc to nhiều hơn. Rồi tôi bỗng nảy ra ý định, hay là xin bác công nhân là bố của tớ. Không chần chừ, tôi rời vòng tay mẹ, chạy đến bác và đề xuất kiến nghị:
– Bác có mong ước làm bố cháu không?
Bác im re, không nói gì, tôi tủi hổ và thét lớn:
– Nếu bác không thích, cháu sẽ quay trở ra nhảy xuống sông chết đuối.
Nghe thấy tôi lặp lại ý định tự tử, bác lập tức gật đầu đồng ý. Tranh thủ thời cơ đó tôi hỏi tên bác và biết bác tên là Phi-lip. Vậy là từ giờ đây tôi đã có bố, bố của tôi là Phi-lip, tôi niềm sung sướng và sung sướng biết bao. Cũng từ giờ đây tôi sẽ không còn phải chịu sự hành hạ, lăng nhục của lũ bạn nữa.
Ngày hôm sau tôi đi học tâm trạng đầy vui vẻ, hứng khởi. Tôi tự tin đứng trước lũ bạn, chúng có trêu đùa, tôi cũng hoàn toàn có thể dõng dạc tuyên bố, tôi đã có bố và bố của tôi tên là Phi-lip. Có bố là nụ cười, niềm niềm sung sướng lớn số 1 trong cuộc sống tôi. Nó đem lại cho tôi sự tự tin để đương đầu với toàn bộ những trở ngại vất vả trong môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường này.
Hướng dẫn chi tiết nhất dàn ý và bài làm văn mẫu đề 3 bài tập làm văn số 2 lớp 10 – Văn tự sự được trình diễn hay nhất dưới đây:
Mở bài
– Sau khi an táng cho vợ, Trọng Thuỷ ngày đêm buồn rầu khổ não.
– Một hôm đang tắm, Trọng Thuỷ nhìn thấy bóng Mị Châu ở dưới nước bèn nhảy xuống giếng ôm nàng mà chết.
Thân bài
– Trọng Thuỷ lạc xuống Thuỷ cung.
+ Vì trong tâm luôn ôm nỗi nhớ Mị Châu nên sau khi chết, linh hồn Trọng Thuỷ tự tìm tới thuỷ cung.
+ Miêu tả cảnh cảnh ở dưới thuỷ cung (hoàng cung nguy nga lộng lẫy, người hầu đi lại rất dông…).
– Trọng Thuỷ hội ngộ Mị Châu.
+ Đang ngơ ngác thì Trọng Thuỷ bị quân lính bắt vào đại điện.
+ Trọng Thuỷ được đưa tới quỳ trước mặt một người mà lính hầu gọi là công chúa.
+ Sau một hồi lục vấn, Trọng Thuỷ kể rõ mọi sự tình. Lúc ấy Mị Châu cũng rưng rưng nước mắt.
– Mị Châu kể lại chuyện mình và trách Trọng Thuỷ.
+ Mị Châu chết, được vua Thuỷ Tề nhận làm con nuôi.
+ Mị châu cứng rắn nặng lời phê phán oán trách Trọng Thuỷ: Trách chàng là người phản bội; Trách chàng gieo bao đớn đau cho hai cha con nàng và giang sơn.
+ Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thuỷ rồi cả hoàng cung tự nhiên biến mất.
– TrọngThuỷ còn sót lại một mình: Buồn rầu, khổ não, Trọng Thuỷ mong ước nước biển ngàn năm sẽ xoá sạch lầm lỗi của tớ.
Kết bài
Trọng Thuỷ hoá thành một bức tượng phật đá vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.
* Lưu ý: Người viết hoàn toàn có thể vẫn nhờ vào dàn ý nêu trên nhưng hoàn toàn có thể chọn nội dung câu truyện khác, ví dụ:
+ Trọng Thuỷ và Mị Châu gặp gỡ nhau. Hai người tỏ ra ân hận. Nhưng rồi họ quyết định hành động từ bỏ mọi chuyện ở dương gian để sống môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường vợ chồng niềm sung sướng nơi đáy nước.
+ Mị Châu gặp Trọng Thuỷ. Nàng phân rõ lí tình về những chuyện lúc hai người còn sống. Hiểu lời vợ, Trọng Thuỷ tỏ ra ân hận, nhận toàn bộ lầm lỗi về phần mình. Hai người hứa hẹn sẽ làm những điều tốt đẹp để bù đắp những lầm lỗi trước kia.
Sau lúc biết được người vợ thân yêu của tớ đã phải chết bi thảm. Trọng Thủy vô cùng đâu khổ, dằn vặt và hối hận vì tôi đã gây ra cái chết của Mị Châu. Suốt ngày, chàng thẫn thờ, ngẩn ngơ như người mất hồn. Rồi một hôm, chàng như thấy bóng hình Mị Châu thấp thoáng trong làn nước giếng Loa Thành nên đã lao đầu xuống giếng mà chết.
Giếng Loa Thành nổi tiếng là sâu nên Trọng Thủy rơi mãi mà không chạm đáy. Khi rơi xuống, Trọng Thủy đã biết thành va nguồn vào đá, chảy nhiều máu và bất tỉnh nhân sự, không hề biết gì nữa. Khi Trọng Thủy tỉnh dậy, chàng thấy mình đang ở một nơi rất lạ. Chàng con đang ngồi do dự không hiểu chuyện gì xẩy ra thì thấy có một con cá chép vàng vàng to đi thẳng bằng đuôi, hai vây của nó cầm giáo trông rất kì lạ. Con cá tiến lại gần và cất tiếng nói:
– Thưa! Long Vương chúng tôi thấy xác ngài trôi dạt đến tận ngoài biển Đông này, đã thương tình vẩy nước thần cho ngài sống lại. Nay ngài khỏe lại, Long Vương có lời mời ngài đến gặp mặt.
Trọng Thủy đáp ngay:
– Ồ! Ra là vậy! Ta đang do dự không biết mình đang ở đâu. Được rồi, ngươi hãy dẫn ta đến diện kiến Long Vương.
Thế là cá chép vàng vàng dẫn chàng đi đến chỗ Long Vương. Trước mặt chàng là một toàn thế giới to lớn, xung quanh là nước với những loại tảo biển, sinh vật biển và nhiều chủng loại sinh vật tuyệt đẹp nơi biển cả, mà chàng chưa bao giờ được thấy. Có những đàn cá nối đuôi nhau, vui đùa nhảy múa…Đến diện kiến Long Vương, Trọng Thủy cám ơn Long Vương về ơn cứu mạng. Chàng cũng bày tỏ nỗi lòng mình và thỉnh cầu được gặp Mị Châu. Thấu hiểu được nổi lòng của Trọng Thủy, Long Vương khôn khéo sắp xếp cho chàng gặp Mị Châu. Vậy là họ đã được gặp nhau. Trọng Thủy chạy lại nắm tay Mị Châu. Nàng rất dỗi bất thần khi thấy Trọng Thủy đến tìm gặp mình. Tim nàng thổn thức. Đứng trước mặt Trọng Thủy , Mị Châu rất muốn được ôm lấy chàng. Nhưng rồi, nàng cố nén lòng, bình thản gạt tay Trọng Thủy ra:
– Người kia! Người đã xuất sắc hoàn thành xong trách nhiệm giúp Triệu Đà thôn tính nước Âu Lạc, sao không ở trên đó hưởng môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường vinh hoa phú quý và lại xuống tìm gặp ta làm gì?
Từng câu, từng chữ trong lời nói đanh thép của Mị Châu như từng vết dao cứa vào lòng Trọng Thủy khiến trái tim chàng đau nhói. Đau khổ, chàng cất tiếng:
– Ôi Mị Châu yêu dấu! Sao nàng lại hoàn toàn có thể phủ phàng đến thế. Ta biết ta sai, ta rất hối hận và dằn vặt bản thân mình. Nhưng xin nàng hãy hiểu cho tình cảm của ta riêng với nàng, xin nàng hãy tha thứ cho ta.
Mị Châu đang rất khổ tâm, trái tim nàng như bị giằng xé. Nàng rất muốn tha thứ cho Trọng Thủy, nhưng nàng lại nhớ đến tội bất trung với nước, bất hiếu với cha mà tôi đã gây ra, Mị Châu cất tiếng hỏi:
– Cớ sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối ta khiến ta đau khổ? Ta thật ngây dại, vì tình yêu mà nghe theo mọi sự sắp xếp của chàng.
Trọng Thủy đau khổ, xót xa, ân hận:
Nàng ơi, mong nàng hiểu cho ta, ta không thể nào làm khác được. Ta không đủ can đảm chống lại mệnh lệnh của vua cha. Quả thật, lúc đầu ta rắp tâm lừa dối cha con nàng, nhưng sau thuở nào gian chung sống với nhau, ta đã thật sự yêu nàng – một cô nàng hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng. Làm sao ta hoàn toàn có thể quên được nàng, vợ chồng một ngày nên tình, nên nghĩa. Lúc ta nhận ra sự tàn bạo , nghiệt ngã của trận chiến tranh phi nghĩa, thì đã quá muộn rồi. vì mù quán tuân theo lệnh của vua cha mà ta đang trở thành tội đồ, kẻ phản bội đáng bị người đời lên án, ta còn phải trả giá bằng chính niềm sung sướng của tớ. Mị Châu ơi! Lần nữa ta cầu xin sự rộng lòng tha thứ của nàng.
Mọi vật xung quanh yên bình như đang đồng cảm thương xót cho số phận đôi vợ chồng trẻ này. Nước mắt Mị Châu vẫn lã chã tuôn rơi. Nàng vừa giận, vừa thương. Trọng Thủy – một nạn nhân khốn khổ của cuộc chiền tranh phi nghĩa tàn ác. Nhưng lí trí đang mách bảo nàng quyết không để “trái tim lầm chỗ để trên đầu” lần nữa, nàng dịu giọng:
– Thôi, chàng đừng nói nữa, dù sao cũng cám ơn tình cảm chân thành của chàng dành riêng cho ta. Nhưng ra không thể tha thứ cho chàng – kể tội đồ của nước Âu Lạc. Ta không thể! Từ nay chàng đừng đến tìm gặp ta nước, ta không thích !
Trái tim Trọng Thủy như đang ta vỡ thành nhiều mảnh. Chàng đau khổ muốn chết. Chàng khuẩn khoản cầu xin Mị Châu lần nữa:
– Mị Châu ơi! Xin nàng hãy tha thứ cho ta. Ta đã biết tội của tớ rồi, đã ân hận lắm rồi. Dù ta phải chịu nhiều hình phạt, cực hình, đau khổ đến nhường nào nữa, cũng mong nàng tha thứ và mong được gặp nàng
Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thủy. Rồi cả Mị Châu và hoàng cung tự nhiên biến mất. Trọng Thủy còn sót lại trơ trọi một mình . Buồn rầu, khổ não, Trọng Thủy mong ước nước biển ngàn năm sẽ xóa sạch lỗi lầm của tớ.
– Mị Châu, ta ao ước biết bao đến một lúc nào đó, ta và nàng sẽ hội ngộ nhau, một nơi rất xa. Khi ấy không hề những cuộc trận chiến tranh Một trong những dân tộc bản địa. Ta và nàng sẽ không còn hề kẻ Bắc người Nam nữa, và rồi tình yêu sẽ trở lại giữa hai ta.
Vừa dứt lời, Trọng Thủy hóa thành một bức tượng phật đá, vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.
Mời những bạn học viên tìm hiểu thêm tài liệu về dàn ý và bài làm văn mẫu số 2 đề 4 lớp 10 hay nhất dưới đây:
Mở bài
– Giới thiệu quan hệ của tớ mình với những người mà tôi đã đã có được kỉ niệm giàu ấn tượng và thâm thúy (ông bà, cha mẹ, bạn bè, thầy cô…).
– Kể lại tình hình phát sinh kỉ niệm ấy (trong một lần về thăm quê, trong một lần cùng cả lớp đi dạo, đi học nhóm hoặc trong một lần được điểm tốt, hay một lần mắc lỗi được thầy cô rộng lượng phân tích và tha thứ…).
Thân bài
(1) Giới thiệu chung về tình cảm của tớ mình với những người mà ta sắp xếp (tình cảm gắn bó lâu bền hay mới gặp, mới quen, mới được thầy (cô) dạy bộ môn hay chủ nhiệm…).
(2) Kể về kỉ niệm.
– Câu chuyện trình làng vào lúc nào ?
– Kể lại nội dung yếu tố.
+ Sự việc xẩy ra thế nào ?
+ Cách ứng xử của mọi người ra sao ?
Ví dụ: Vào giờ kiểm tra, tôi không học thuộc bài nhưng không nói thật. Tôi tìm đủ lí do để chối quanh co (do mẹ tôi bị ốm…). Nhưng không ngờ ngày hôm trước cô có gọi điện cho mẹ trao đổi về tình hình học tập của tôi. Nhưng ngay lúc ấy cô không trách phạt. Để giữ thể diện cho tôi, cô mời tôi cuối giờ ở lại để “hỏi thăm” sức khoẻ của mẹ tôi…
– Kỉ niệm ấy đã để lại trong bản thân điều gì? (Một bài học kinh nghiệm tay nghề, thêm yêu quý ông bà, bạn bè, thầy cô hơn…).
Kết bài
– Nhấn mạnh lại ý nghĩa của kỉ niệm ấy.
– Tự hào và niềm sung sướng vì đã có được người ông (bà, cha mẹ, bạn, thầy cô …) như vậy.
Ba mẹ tôi chia tay từ sớm, mẹ đưa tôi rời bỏ quê nhà đến một vùng đất mới để sinh sống. Khi ấy tôi còn nhỏ tôi chưa chắc như đinh thế nào là cực khổ, vất vả, tôi chỉ biết mái ấm gia đình tôi nghèo hơn những mái ấm gia đình khác. Nếu mâm cơm thông thường mọi nhà từng người sẽ có được một quả trứng, thì nhà tôi chỉ có duy nhất một quả cho hai mẹ con. Nếu nhà mọi người được làm được làm bằng gỗ, láng si măng thì nhà tôi được quây lại bằng những phên nứa ọp ẹp mà chỉ việc một lượng mưa to là hoàn toàn có thể đổ ập. Nhưng mẹ tôi là một người phụ nữ kiên cường. Những năm đói khổ ấy mẹ vẫn vững vàng trước mọi giông tố nuôi tôi khôn lớn.
Mẹ tôi nhỏ người, thấp và gầy. Khuôn mặt mẹ tròn và những đường nét trên mặt rất đẹp. Dù phải chịu nhiều vất vả, khổ cực nhưng cũng không làm phai mờ nét trẻ trung đó của mẹ. Đôi lông mày đen dài dài, uốn cong cong, ôm trọn lấy hai con mắt trong, sáng và có hồn. Đôi mắt mẹ, tôi ít thấy vui tươi, trong mắt ngập đầy nỗi buồn và ưu tư. Nhưng cũng luôn có thể có đôi lúc tôi thấy hai con mắt ấy cười, nhất là những ngày mẹ đi làm việc được nhiều tiền hơn, hôm ấy bữa tiệc đủ đầy và nhìn thấy tôi ăn ngon miệng, hết bát này đến bát khác. Niềm vui của mẹ thật bình dị. Da mẹ trước kia rất trắng, hồng hào, tôi đã từng xem một tấm hình của mẹ, nhưng từ thời điểm ngày dời quê nhà, phải vất vả kiếm sống da mẹ đã sạm dần, những vết nhăn cũng xuất hiện trên mặt. Tôi thích giọng mẹ nói, giọng mẹ hát ru. Những trưa hè nghe tiếng mẹ ru ngọt ngào: “Đôi làn môi con ….” Dù có oi bức cũng khiến tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Những năm đầu sống ở đây môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường của hai mẹ con rất chật vật, vất vả. Mẹ tôi làm đủ nghề, đi chợ huyện, bán hàng,… để trang trải môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường. Mẹ hay cáu gắt và khe khắt với tôi. Bất cứ lỗi nào, dù nhỏ mẹ cũng mắng và tệ hơn là đánh. Đôi khi tôi rất ghét mẹ, vì mẹ đã đối xử tệ bạc với tôi. Nhưng tôi đâu thấu hiểu nỗi lòng của một bà mẹ phải tự mình nuôi con. Sợ tôi được nuông chiều đâm hư hỏng, nên mẹ khắt khe với tôi hơn những người dân mẹ khác.
Nhưng có lẽ rằng để lại ấn tượng thâm thúy nhất trong tôi đó đó là ngày hôm ấy. Trước khi mẹ được trao làm giáo viên ở trường mần nin thiếu nhi và môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường hai mẹ con bớt chật vật, sáng nào mẹ cũng dậy từ 3 giờ, đi chợ huyện để bán hàng. Hôm ấy như mọi ngày mẹ đi chợ vào sáng sớm và để tôi ở trong nhà tự lo liệu mọi việc. Nhưng hôm ấy thay vì như mọi lần tôi ở trong nhà ngoan ngoãn, đợi mẹ về thì tôi lại cùng chúng bạn vào rừng lấy củi từ sớm. Tôi muốn tạo cho mẹ một bất thần, tôi muốn cho mẹ thấy tôi đã trưởng thành và hoàn toàn có thể giúp sức của mẹ. Mọi chuyện vẫn êm đẹp nếu tôi không nổi hứng cùng chúng bạn nhảy xuống sông nghịch nước. Ban đầu tôi men ở gần bờ, rồi sau đi ra ngày một xa mà không hề biết. Tôi bất thần trượt chân vào vùng nước sâu, tôi chới với, khua chân, đập tay cầu cứu. Rồi tôi lả dần, lịm đi và không hề biết gì nữa.
Có lẽ tiếp theo đó ai đấy nhìn thấy nên đã ra cứu tôi, mang tôi về nhà, có lẽ rằng lúc ấy tôi đã như một con cá mắc cạn, người lả đi, môi tím tái. Tôi không biết gì cả cho tới sáng sau, lờ mờ mở mắt ra thì thấy mẹ ngủ gục cạnh bên. Trên mặt mẹ vẫn còn đấy ướt đẫm nước mắt, những giọt nước mặt vẫn còn đấy vương trên mi, tay mẹ nắm chặt lấy tay tôi. Tôi thấy người mỏi và nóng nên khẽ cựa mình. Thấy tôi cử động, mẹ choàng tỉnh, cuống cuồng hỏi han và ôm lấy tôi. Mẹ ghì chặt tôi vào lòng, có cảm hứng tôi không thể thở được nữa. Có lẽ mẹ sợ mất tôi. Người thân duy nhất còn sót lại bên mẹ. Mẹ để tôi nằm xuống không mắng mỏ, không quát tháo, chỉ nhìn, nhìn thấu tôi,… hai con mắt vừa sầu bi, buồn thảm vừa vui mừng,… tôi không biết diễn tả sao cho hết ánh nhìn ấy. Chỉ nghe biết tận giờ đây tôi vẫn ám ảnh.
Một đêm thức chăm tôi mẹ gầy rộc đi, có lẽ rằng vì lo cho tôi mà mẹ gầy nhanh đến vậy, mẹ bỏ bê cả marketing thương mại, chợ búa – việc mà mẹ yêu nhất trên đời, mẹ chưa bỏ buổi chợ nào kể cả những ngày mưa và bão hãy gió lạnh. Mẹ ở trong nhà quanh quẩn bên tôi, tôi cần gì mẹ sẽn mang đến tận nơi. Lần thứ nhất tôi thấy mẹ mình như vậy. Nhà tôi vốn nghèo nên chẳng có gì tẩm bổ, nên những bữa cơm hôm đó mẹ nhường cả quả trứng bé tí hon cho tôi ăn. Mẹ chỉ ăn rau và luôn nói, có rau là đủ chất rồi. Còn tôi, tôi lại nghĩ rằng đó là mẹ nói thật, tôi ăn hết cả quả trứng mà chẳng hề suy tư, chẳng hề biết rằng đó là lời mẹ nói dối. Mãi sau này khi lớn lên, khi đã hiểu chuyện hơn tôi mới thấu hiểu những lời mẹ mắng, những lần mẹ đánh và cả những lời mẹ nói dối khi xưa.
Giờ môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường của hai mẹ con đã dần dần ổn hơn, mẹ đang không hề vất vả như xưa nữa. Nhưng mỗi lần nghĩ về mẹ, nghĩ về trong năm tháng nhọc nhằn nuôi tôi khôn lớn tôi lại thầm cảm ơn mẹ. Nếu không còn mẹ có lẽ rằng sẽ không còn còn tôi mạnh mẽ và tự tin, trưởng thành và khôn lớn như ngày ngày hôm nay. Cảm ơn mẹ của con.
CLICK NGAY vào TẢI VỀ dưới đây để tải về Mẫu viết bài tập làm văn số 2 lớp 10 file word, pdf hoàn toàn miễn phí.
Bạn vừa Read nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Viết bài tập làm văn số 2 lớp 10 de 3 tiên tiến và phát triển nhất
Quý khách đang tìm một số trong những Share Link Cập nhật Viết bài tập làm văn số 2 lớp 10 de 3 miễn phí.
Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Viết bài tập làm văn số 2 lớp 10 de 3 vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha
#Viết #bài #tập #làm #văn #số #lớp
Tra Cứu Mã Số Thuế MST KHƯƠNG VĂN THUẤN Của Ai, Công Ty Doanh Nghiệp…
Các bạn cho mình hỏi với tự nhiên trong ĐT mình gần đây có Sim…
Thủ Thuật về Nhận định về nét trẻ trung trong môi trường tự nhiên vạn…
Thủ Thuật về dooshku là gì - Nghĩa của từ dooshku -Thủ Thuật Mới 2022…
Kinh Nghiệm Hướng dẫn Tìm 4 số hạng liên tục của một cấp số cộng…
Mẹo Hướng dẫn Em hãy cho biết thêm thêm nếu đèn huỳnh quang không còn…