Mẹo về Sau khi hoàn thành xong cách mạng dân gia chủ dân, những nước Đông Âu đã làm gì Chi Tiết

Pro đang tìm kiếm từ khóa Sau khi hoàn thành xong cách mạng dân gia chủ dân, những nước Đông Âu đã làm gì được Cập Nhật vào lúc : 2022-11-10 03:06:00 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi đọc Post vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha.

Nhân dịp khởi đăng loạt bài30 năm Liên Xô sụp đổ và bài học kinh nghiệm tay nghề cho Việt Nam,Báo Quân đội nhân dân Điện tửxin trân trọng trình làng cùng bạn đọc nội dung bài viết của đồng chí Nguyễn Phú Trọng.

Loạt bài phân tích về sự việc kiện sau 30 năm Liên Xô sụp đổ trênBáo Quân đội nhân dân Điện tử

30 năm Liên Xô sụp đổ và bài học kinh nghiệm tay nghề cho Việt Nam – Bài 5: Quân đội công cụ mạnh và tin cậy nhất khoanh tay đứng nhìn

30 năm Liên Xô sụp đổ và bài học kinh nghiệm tay nghề cho Việt Nam – Bài 4: Những vũ khí tư tưởng mang hàng triệu vi trùng

30 năm Liên Xô sụp đổ và bài học kinh nghiệm tay nghề cho Việt Nam – Bài 3: Đỉnh cao lao dốc tự diễn biến , tự chuyển hóa

30 năm Liên Xô sụp đổ và bài học kinh nghiệm tay nghề cho Việt Nam – Bài 2: Khi then chốt của then chốt bịgài chốt

30 năm Liên Xô sụp đổ và bài học kinh nghiệm tay nghề cho Việt Nam – Bài 1: Khi Đảng Cộng sản tự xóa khỏi chính mình

Đảng Cộng sản Liên Xô có lịch sử vô cùng oanh liệt và vẻ vang. Được Lênin sáng lập và rèn luyện, Đảng đã từng là một trong những đảng mácxít – lêninnít hùng mạnh nhất và kiên cường nhất. Đảng đã từng lãnh đạo nhân dân làm ra Cách mạng Tháng Mười Nga vĩ đại, đánh thắng chủ nghĩa phát xít trong Chiến tranh toàn thế giới thứ hai, xây dựng những cơ sở vật chất – kỹ thuật quan trọng của chủ nghĩa xã hội, mở ra một quy trình tăng trưởng mới trong lịch sử quả đât.

Đó thật sự là những việc làm kinh thiên động địa, những sự tích thần kỳ, được cả loài người tiến bộ cảm phục và kính trọng. Vậy mà chỉ mấy năm cải tổ, cải cách, đến tháng 8-1991, Đảng Cộng sản Liên Xô với gần 20 triệu đảng viên, có mạng lưới tổ chức triển khai trong hầu khắp những cơ sở thuộc mọi nghành, mọi miền của giang sơn, đã nhanh gọn tan rã cùng với việc tan rã của Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết và sự sụp đổ của chính sách xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô. Tổn thất rất là nặng nề và đau buồn này đang không khỏi gây ra những chấn động bàng hoàng trong những người dân cộng sản trên toàn toàn thế giới.

Vì sao có sự tan rã của Đảng Cộng sản Liên Xô? Đây là một vướng mắc lớn rất nhức nhối, và là yếu tố cần nghiên cứu và phân tích, tâm ý trang trọng để rút ra những bài học kinh nghiệm tay nghề thiết thân cho toàn bộ chúng ta.

Bất cứ yếu tố, hiện tượng kỳ lạ nào thì cũng luôn có thể có những nguyên nhân khách quan và chủ quan của nó, nhưng xét tới cùng là vì nguyên nhân chủ quan quyết định hành động. Vì vậy, phải tìm nguyên nhân tan rã của Đảng Cộng sản Liên Xô trước hết ở chính ngay sự hoạt động và sinh hoạt giải trí, vận động của tớ mình Đảng Cộng sản Liên Xô mà nòng cốt là một số trong những người dân lãnh đạo chủ chốt của Đảng.

Người dân Litva (nước thành viên của Liên Xô) tụ tập ở thủ đô Vilnius vào trong ngày 12-1-1990 để đòi tách khỏi Liên Xô. Litva là nước cộng hòa Xô viết thứ nhất tuyên bố độc lập. Ảnh: Getty.

Bước đầu tâm ý đã cho toàn bộ chúng ta biết, hoàn toàn có thể có mấy nguyên nhân chủ quan rất then chốt sau này:

Một là, không xác lập đúng đắn sự lãnh đạo của Đảng, buông lơi công tác thao tác xây dựng Đảng.

Đảng Cộng sản Ra đời, tồn tại và tăng trưởng không phải với mục tiêu tự thân, mà là để lãnh đạo cách mạng, dẫn dắt nhân dân phấn đấu cho lý tưởng của Đảng, vì quyền lợi và niềm sung sướng của nhân dân.

Lịch sử và thời đại đã trao cho Đảng thiên chức nặng nề và cao quý là lãnh đạo giang sơn, lãnh đạo nhân dân. Tuy nhiên, trước lúc giành được cơ quan ban ngành thường trực và sau khi đang trở thành đảng cầm quyền, phương thức lãnh đạo của Đảng có nhiều việc không hoàn toàn giống nhau.

Trong Đk có cơ quan ban ngành thường trực, Đảng lãnh đạo nhân dân, lãnh đạo mọi nghành của xã hội thông qua cơ quan ban ngành thường trực và bằng cơ quan ban ngành thường trực, Đảng triệu tập sức lực hầu hết vào việc xác lập khối mạng lưới hệ thống quan điểm lý luận, xây dựng cương lĩnh, đường lối, đào tạo và giảng dạy sắp xếp cán bộ, tiến hành công tác thao tác chính trị tư tưởng, công tác thao tác kiểm tra.

Đồng thời, Đảng làm mọi việc thiết yếu để xây dựng cơ quan ban ngành thường trực vững mạnh về phát huy đến mức cao nhất vai trò, hiệu lực hiện hành của cơ quan ban ngành thường trực. Đảng không phải là cơ quan quyền lực tối cao nhà nước, không làm thay Nhà nước, không bao biện những việc làm của Nhà nước.

Đảng và Nhà nước không phải là hai khối mạng lưới hệ thống tuy nhiên tuy nhiên, Đảng càng không phải là cơ quan siêu quyền lực tối cao đứng trên Nhà nước, hoạt động và sinh hoạt giải trí ngoài khuôn khổ Hiến pháp và pháp lý.

Có thuở nào gian dài Đảng Cộng sản Liên Xô phạm khuyết điểm bao biện việc làm Nhà nước, không phát huy khá đầy đủ vai trò của Nhà nước, dẫn đến gần như thể trở thành Nhà nước, làm những việc làm của Nhà nước.

Phát hiện ra khuyết điểm này, Đảng Cộng sản Liên Xô chủ trương phải tiến hành cải tổ, sửa đổi phương thức lãnh đạo, chống độc quyền, đảng trị, chống hành chính hoá việc làm của Đảng, khắc phục tình trạng bao biện, làm thay Nhà nước. Đó là chủ trương đúng. Nhưng trong quy trình thực thi, một số trong những người dân lãnh đạo của Đảng từ từ xa rời nguyên tắc và chủ định nêu lên lúc ban đầu, trượt dài trên con phố sai lầm không mong muốn mới.

Với khẩu hiệu “Trả lại cơ quan ban ngành thường trực cho nhân dân”, “Tất cả cơ quan ban ngành thường trực về tay Xô viết”, chủ trương xoá Điều 6 trong Hiến pháp Liên Xô (là yếu tố xác lập sự lãnh đạo của Đảng cộng sản Liên Xô riêng với toàn xã hội), họ từng bước hạ thấp rồi phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng.

Trong hành vi thực tiễn, người ta không chăm sóc củng cố những tổ chức triển khai đảng, không giữ vững những nguyên tắc tổ chức triển khai và sinh hoạt Đảng, xem nhẹ yếu tố lãnh đạo Nhà nước thông qua những tổ chức triển khai đảng, làm cho khối mạng lưới hệ thống tổ chức triển khai của Đảng rệu rã, kỷ luật lỏng lẻo, tổ chức triển khai đảng không kiểm tra, giám sát đảng viên, sức chiến đấu của những tổ chức triển khai cơ sở đảng quá yếu.

Hàng trăm nghìn tổ chức triển khai cơ sở đảng rơi vào tình trạng yếu kém. Đề cao trách nhiệm thành viên, lập ra chính sách tổng thống, nhưng lại không xác lập cơ chế kiểm tra, giám sát của Đảng, không cử những Ủy viên Bộ Chính trị phụ trách những nghành và cơ quan trọng yếu của cơ quan ban ngành thường trực.

Tổng Bí thư chuyển trọng tâm công tác thao tác sang cương vị tổng thống, mọi việc về Đảng giao cho Phó tổng bí thư. Với khẩu hiệu “phi đảng hóa”, “phi chính trị hóa” trong quân đội, công an, KCB, họ còn vô hiệu hóa sự lãnh đạo của Đảng cả trong những lực lượng chuyên chính này.

Trong khi đó họ khuyến khích lập những đảng phái, tổ chức triển khai trái chiều, tưởng làm như vậy là dân chủ, mà không biết rằng như vậy là tự mình trói tay mình, rốt cuộc để tuột sự lãnh đạo của Đảng.

Hai là, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin là nền tảng tư tưởng của Đảng.

Chủ nghĩa Mác – Lênin là kết tinh những giá trị văn minh, trí tuệ của quả đât, là thành phầm của trào lưu đấu tranh của giai cấp công nhân và vũ khí tinh thần của giai cấp công nhân. Trong thật nhiều năm, những đảng cộng sản và công nhân đã ghi vào cương lĩnh và điều lệ của tớ rằng chủ nghĩa Mác – Lênin là nền tảng tư tưởng và tiềm năng cho hành vi của Đảng.

Tuy nhiên, trong quy trình vận động và tăng trưởng chủ nghĩa Mác – Lênin cũng luôn có thể có những vấn đề cần sửa chữa thay thế, tương hỗ update, tăng trưởng, hoàn thiện dần cho phù phù thích hợp với những biến hóa, những tăng trưởng của thời đại.

Đó là việc làm rất thông thường và tự nhiên. Chủ nghĩa Mác – Lê nin không phải là một giáo điều chết cứng. Chính những nhà sáng lập chủ nghĩa Mác – Lênin cũng luôn luôn khuyên bảo và nhắc nhở những thế hệ sau như vậy.

Nhưng từ một số trong những khiếm khuyết của chủ nghĩa Mác – Lênin, người ta đã cường điệu lên nhận định rằng toàn bộ chủ nghĩa Mác – Lênin “đã lỗi thời”, “sai lầm không mong muốn”, lâm vào cảnh “khủng hoảng rủi ro không mong muốn cục bộ”, “không hề thích hợp” với thời đại ngày này.

Có người dè dặt hơn thì nhận định rằng chủ nghĩa Mác – Lênin chỉ từ được mặt phương pháp chứ những quan điểm thì sai lầm không mong muốn, nên làm coi chủ nghĩa Mác – Lênin là một nguồn tư tưởng như những nguồn khác.

Trong những văn kiện chính thức vài năm mới tết đến gần đây của Đảng Cộng sản Liên Xô không nói tới chủ nghĩa Mác – Lênin như thể nền tảng tư tưởng của Đảng Cộng sản mà chỉ nói thừa kế những giá trị tư tưởng của Mác, Ăngghen, Lênin, đồng thời tiếp thu những nguồn khác của văn minh quả đât.

Trên thực tiễn là đã mắc mưu của chủ nghĩa đế quốc, của những nhà tư tưởng chống cộng, hạ thấp, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin, thay đổi những nguyên tắc cơ bản của chủ nghĩa Mác – Lênin bằng những yếu tố của chủ nghĩa xã hội dân chủ.

Một loạt yếu tố cơ bản của học thuyết Mác – Lênin đã biết thành “tư duy chính trị mới” làm cho sai lầm không mong muốn. Đặc biệt là người ta xem nhẹ yếu tố đấu tranh giai cấp, nhấn mạnh yếu tố những giá trị chung toàn quả đât; xem nhẹ chuyên chính vô sản, nhấn mạnh yếu tố hòa hoãn, nhân quyền, nhận định rằng chủ nghĩa tư bản đã thay đổi bản chất, xét lại thiên chức lịch sử của giai cấp công nhân; nhấn mạnh yếu tố yếu tố dân tộc bản địa, xem nhẹ chủ nghĩa quốc tế; nhấn mạnh yếu tố yếu tố dân chủ công khai minh bạch, xem nhẹ yếu tố kỷ luật triệu tập thống nhất trong Đảng…

Từ chỗ xa rời chủ nghĩa Mác – Lênin, người ta phạm sai lầm không mong muốn nghiêm trọng về đường lối, xa rời con phố cách social chủ nghĩa, ngả dần sang thân phương Tây, đi theo con phố của chủ nghĩa xã hội dân chủ, ảo tưởng trông chờ vào sự nuôi nấng giúp sức của chủ nghĩa tư bản quốc tế.

Rõ ràng, sự xa rời, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin là nguyên nhân tệ hại dẫn đến việc sụp đổ của chủ nghĩa xã hội hiện thực và làm tan rã Đảng về mặt chính trị tư tưởng.

Phong trào nổi loạn đòi ly khai cũng xẩy ra ở cộng hòa Xô viết Azerbaijan. Trong ảnh, một đám đông đang cản đường một đoàn xe thiết giáp Liên Xô gần Ganja, Azerbaijan vào trong ngày 22-1-1990. Ảnh: AP.

Ba là, coi nhẹ hoặc phủ nhận nguyên tắc triệu tập dân chủ là nguyên tắc tổ chức triển khai cơ bản của Đảng.

Sức mạnh mẽ và tự tin của Đảng với tư cách là một tổ chức triển khai ngặt nghèo là ở tính thống nhất, ở sự đoàn kết nhất trí của đội ngũ đảng viên. Lênin đã nhiều lần nhấn mạnh yếu tố rằng, “sự thống nhất trong những yếu tố cương lĩnh và sách lược là yếu tố kiện tất yếu, nhưng gần khá đầy đủ, để bảo vệ sự thống nhất của Đảng và sự triệu tập hoá công tác thao tác của Đảng… còn phải có sự thống nhất về tổ chức triển khai nữa”.

“Tôi muốn và tôi đòi Đảng đã là đội tiên phong của giai cấp thì phải rất là có tổ chức triển khai”. “Cần phải có kỷ luật của Đảng, nên phải có chính sách triệu tập rất là nghiêm ngặt”, “nếu không còn kỷ luật và không còn chính sách triệu tập, toàn bộ chúng ta sẽ chẳng bao giờ hoàn thành xong được trách nhiệm”. “Bất cứ sự bè phái nào thì cũng là tai hại, không thể dung thứ được” (Những đoạn trích trong ngoặc kép xin xem: VILênin: Về những nguyên tắc tổ chức triển khai của đảng vô sản, Nxb, Sự thật, Tp Hà Nội Thủ Đô, 1978, tr.85, 73, 117, 109, 125…).

Chế độ triệu tập mà Lênin nói ở đây không phải là triệu tập quan liêu, độc đoán chuyên quyền. Lênin phê phán những hiện tượng kỳ lạ vô tổ chức triển khai, vô kỷ luật, đồng thời phê phán những hiện tượng kỳ lạ “lẫn lộn chính sách triệu tập với chính sách độc đoán và chính sách quan liêu”.

Người nhắc nhở: “không được quên rằng bênh vực chính sách triệu tập nghĩa là chỉ bênh vực chính sách triệu tập dân chủ mà thôi”, “những đảng gia nhập Quốc tế Cộng sản phải được xây dựng theo nguyên tắc dân chủ”. Trong Đảng nên phải thực thi trang trọng nguyên tắc triệu tập dân chủ.

Tiếc rằng, có thuở nào kỳ Đảng Cộng sản Liên Xô, cũng như nhiều đảng cộng sản và công nhân ở những nước khác, hiểu không đúng và thực thi không khá đầy đủ những điều phối dẫn của Lênin về nguyên tắc triệu tập dân chủ trong Đảng.

Người ta nhấn mạnh yếu tố một chiều yếu tố triệu tập và kỷ luật, không chú trọng phát huy dân chủ, dẫn đến độc đoán, quan liêu, thậm chí còn sùng bái thành viên, chuyên quyền, lộng hành, gây ra những tác hại rất rộng.

Cải tổ và thay đổi là nhằm mục đích khắc phục sai lầm không mong muốn, khuyết điểm đó. Nhưng từ cực đoan này người ta lại nhảy sang cực đoan khác. Từ chỗ chống triệu tập quan liêu, tôn vinh dân chủ, người ta lại chủ trương dân chủ hoá một cách cực đoan, vô số lượng giới hạn.

Rất nhiều nguyên tắc tổ chức triển khai và sinh hoạt Đảng bị vi phạm, nhất là nguyên tắc triệu tập dân chủ, lãnh đạo tập thể thành viên phụ trách, cấp dưới phục tùng cấp trên, Đảng viên chịu sự kiểm tra và phục tùng kỷ luật của tổ chức triển khai.

Trong Điều lệ Đảng (thông qua tại Đại hội XXVIII của Đảng Cộng sản Liên Xô) không hề nói nguyên tắc triệu tập dân chủ, mà chỉ nhấn mạnh yếu tố yếu tố dân chủ. Các bài phát biểu của những người dân lãnh đạo cao nhất của Đảng chỉ nhấn mạnh yếu tố yếu tố dân chủ hóa, đưa ra khẩu hiệu đa nguyên (lúc đầu chỉ là đa nguyên ý kiến, rồi từ từ đa nguyên chính trị, đa đảng trái chiều), đồng ý cho những tổ chức triển khai trái chiều Ra đời.

Thế là ngay tức khắc, hàng trăm đảng trái chiều, hàng trăm rồi hàng nghìn, hàng trăm nghìn tổ chức triển khai chính trị – xã hội trái chiều mọc ra nhanh như nấm sau lượng mưa.

Trong nội bộ Đảng cũng luôn có thể có sự phân hóa, chia rẽ, thậm chí còn thành nhiều bè đảng đối chọi nhau. Đến Đại hội XXVIII của Đảng có tới 24 cương lĩnh rất khác nhau. Trên Báo Pravda (cơ quan Trung ương của Đảng lúc đó) đăng trên cùng một trang hai bản dự thảo cương lĩnh trái chiều – một của Trung ương Đảng, một của phái dân chủ.

Đồng thời với việc chia rẽ trong nội bộ Đảng và sự Ra đời của hàng loạt tổ chức triển khai trái chiều, những nước cộng hòa cũng lần lượt đòi ly khai, những dân tộc bản địa hiềm khích, xung đột nhau, những tôn giáo trỗi dậy rất nhanh và rất mạnh. Các thế lực đế quốc và phản động không mong gì hơn thế.

Suốt bao nhiêu năm chúng ráo riết kích động, chia rẽ, “diễn biến hòa bình” cũng chỉ nhằm mục đích mục tiêu này. Kết cục là yếu tố thống nhất trong Đảng bị phá vỡ, kéo theo sự tan vỡ của khối thống nhất toàn liên bang, giang sơn ngày càng lún sâu vào rối loạn, khủng hoảng rủi ro không mong muốn cục bộ.

Lúc đó chỉ việc ông Tổng Bí thư tuyên bố từ chức, giải tán Ủy ban Trung ương (không còn điều lệ nào quy định như vậy) là lập tức toàn Đảng tan rã, dù là Đảng có hàng trăm triệu đảng viên.

Bốn là, xa rời quần chúng, mất uy tín nghiêm trọng trước nhân dân, không được nhân dân ủng hộ.

Cả lý luận và thực tiễn đã chỉ ra rằng, nguồn gốc sức mạnh mẽ và tự tin của một đảng cách mạng chân đó đó là ở mối liên hệ mật thiết với nhân dân, được nhân dân ủng hộ. Trong lịch sử vẻ vang của Đảng Cộng sản Liên Xô, nhân dân với Đảng đã từng là một khối thống nhất, đã từng kết thành mối dây liên hệ máu thịt bền chặt.

Đảng Cộng sản Liên Xô đã nhiều lần đúc rút kinh nghiệm tay nghề và kết luận: Sức mạnh mẽ và tự tin của Đảng là ở mối liên hệ mật thiết với nhân dân, cũng như sức mạnh mẽ và tự tin của nhân dân bắt nguồn từ sự lãnh đạo đúng đắn của Đảng và dưới sự lãnh đạo của Đảng”. Đó là quy luật tồn tại và tăng trưởng của Đảng Cộng sản, là quy luật vận động của cách social chủ nghĩa.

Nhưng cũng phải thừa nhận một thực tiễn đau xót là có một bộ phận cán bộ, đảng viên trong Đk đảng cầm quyền đang không giữ được phẩm chất và đạo đức cách mạng.

Họ thoái hóa, biến chất, phạm vào tham nhũng, quan liêu, hách dịch, xa dân, bị quần chúng oán ghét. Khi tiến hành cải tổ, Đảng chủ trương phải chống tham nhũng, độc quyền đặc lợi, chống quan liêu, xa dân.

Mà muốn chống được những căn bệnh nghiêm trọng, cắt bỏ được “khối u ác tính” này trên khung hình Đảng thì phải nhờ vào nhân dân, phải thực thi phê phán công khai minh bạch, tôn vinh vai trò của công luận.

Chủ trương đó là hoàn toàn đúng. Điều không mong muốn là trong quy trình thực thi, Đảng và Nhà nước đang không dự trù hết sự phức tạp và nhạy cảm của tình hình, không còn bước đi chắc như đinh thích hợp.

Lực lượng ly khai đương đầu với hàng rào binh sĩ của Bộ Nội vụ phía trước trụ sở Đảng Cộng sản Tajikistan ở thủ đô Dushanbe vào trong ngày 15-1-1990. Giới chức Xô viết phải ban bố tình trạng khẩn cấp trong thành phố này. Ảnh: RIA.

Với khẩu hiệu “dân chủ hóa”, “công khai minh bạch hóa”, những phương tiện đi lại thông tin đại chúng đã đưa ra công khai minh bạch toàn bộ những mặt xấu đi, xấu xa tích tụ lại lâu nay trong Đảng mà không còn sự xem xét, tinh lọc, không còn sự phân tích khuynh hướng xây dựng, làm cho những thành phần cực đoan bất mãn tận dụng để nói xấu Đảng, xuyên tạc, vu cáo Đảng, làm tổn hại nghiêm trọng đến thanh danh, uy tín chung của toàn Đảng.

Hàng loạt cán bộ, trong số đó có nhiều cán bộ trung kiên bị thanh lọc. Hơn 100 Ủy viên Trung ương bị đưa thoát khỏi Ủy ban Trung ương cùng một lúc… Các Chuyên Viên chống cộng, những nhà chính trị và tư tưởng tư sản nhân thời cơ này càng điên cuồng dẫn tới kích động, chia rẽ Đảng với nhân dân.

Phải thấy rằng thủ đoạn chia rẽ Đảng với nhân dân đã có từ lâu trong giới chống cộng, chống Liên Xô. Điều tệ hại là có những nhân vật thời cơ mị dân, ngay từ trong Đảng đứng ra tố cáo, hạ nhục Đảng.

Họ biết thời gian hiện nay giương cao cờ chống tham nhũng, chống độc quyền đặc lợi là rất lấy được lòng dân, họ tỏ ra nhiệt huyết đi xung kích trong chiến dịch này. Nhiều người lớn tiếng phê phán Đảng, công kích Đảng, thậm chí còn phê phán không thương tiếc cả quá khứ vẻ vang của Đảng, lịch sử vẻ vang của giang sơn, hạ nhục cả lãnh tụ thiên tài của Đảng.

Kết cục là cả quá khứ anh hùng của Đảng, những trang sử chói ngời của giang sơn Liên Xô vĩ đại dường như chỉ toàn là màu đen, tội lỗi, đáng căm thù. Họ đập vỡ hết, phá bỏ hết, đến hơn cả những tượng đài V.I.Lênin và bạn chiến đấu thân thiết của Người – những khu công trình xây dựng văn hoá ghi nhận một quy trình hiển hách trong lịch sử Liên Xô, ghi nhận trình độ văn minh của con người!

Cứ như vậy, tình hình ngày càng trầm trọng, Đảng không còn cách gì cứu chữa. Những người cộng sản chân chính không còn sự phản kích thích đáng để bảo vệ mình, bảo vệ Đảng và cũng không đưa ra được chủ trương gì mới mẻ, hữu hiệu.

Họ bị gán cho là bảo thủ, cứng rắn, từng bước bị vô hiệu hóa, và ngày càng mất uy tín, không tập hợp được lực lượng trong Đảng và trong nhân dân, không được nhân dân ủng hộ tích cực. Mà một khi đang không tập hợp được quần chúng, không được nhân dân ủng hộ, thì Đảng tan rã là yếu tố không tránh khỏi.

Năm là, từ bỏ chủ nghĩa quốc tế của giai cấp công nhân, thổi lên ngọn lửa tẩy chay dân tộc bản địa, dân tộc bản địa hẹp hòi.

Chủ nghĩa quốc tế của giai cấp công nhân là đặc trưng, là thuộc tính của giai cấp công nhân và của Đảng Cộng sản Liên Xô suốt thuở nào gian dài đã đóng vai trò trụ cột trong trào lưu cộng sản và công nhân quốc tế, giang sơn Liên Xô – quê nhà của Lênin và Tháng Mười – đã từng là thành trì của cách mạng và hòa bình toàn thế giới.

Liên Xô đã làm rất là mình, góp phần to lớn cho quả đât tiến bộ, giúp sức những Đảng và những nước anh em theo tinh thần quốc tế trong sáng, vô tư. Người dân Liên Xô tự hào về sự việc góp phần của tớ cho trào lưu cách mạng toàn thế giới, và trước mắt quả đât tiến bộ, họ đang trở thành hình tượng cho tình cảm anh em đoàn kết hữu nghị Một trong những dân tộc bản địa. Bản thân sự hợp tác Một trong những nước cộng hòa trong đại mái ấm gia đình Liên bang Xô viết có thuở nào là mẫu mực về tinh thần quốc tế của giai cấp công nhân.

Tuy nhiên, mặt trái ở đấy là có những lúc, có bộ phận phát sinh tư tưởng nước lớn, muốn áp đặt, làm thay, “xuất khẩu cách mạng”, viện trợ và giúp sức không đúng tinh thần quốc tế của giai cấp công nhân.

Từ đó dẫn đến làm cho dân trong nước phải chịu đựng quyết tử quá rộng, kinh tế tài chính tài chính trở ngại vất vả còn nước được viện trợ thì ỷ lại, hoặc cho là mình bị mất độc lập lãnh thổ. Các nước cộng hòa, những dân tộc bản địa trong liên bang cảm thấy mình mất độc lập, không được bình đẳng.

Việc nhận thức lại và thực thi đúng đắn hơn chủ nghĩa quốc tế của giai cấp công nhân là thiết yếu và nằm trong tinh thần cải tổ, thay đổi nói chung. Nhưng cũng từ đây một số trong những người dân lãnh đạo Liên Xô lại trượt sang một cực đoan mới: Không nói gì đến chủ nghĩa quốc tế của giai cấp công nhân, thờ ơ với việc làm của những Đảng và những nước anh em, trở lại lo cho quyền lợi của giang sơn mình, dân tộc bản địa mình, từ bỏ sự giúp sức quốc tế, khơi lên yếu tố tẩy chay dân tộc bản địa, dân tộc bản địa hẹp hòi, thậm chí còn để xẩy ra những cuộc xung đột dân tộc bản địa “huynh đệ tương tàn” ở một số trong những nơi, có nơi đẫm máu và bi thảm.

Trong khi đó những lực lượng đế quốc và phản động ra sức tập hợp nhau, hình thức bề ngoài có vẻ như vô tình nhưng rất uyển chuyển, hợp tác ăn ý, có chuyên nghiệp, triệu tập phá rã nhanh Đảng Cộng sản Liên Xô.

Tóm lại, những sai lầm không mong muốn nói trên là sai lầm không mong muốn làm trái quy luật khách quan, làm trái những nguyên tắc cơ bản của chủ nghĩa Mác-Lênin về xây dựng Đảng. Sự tan rã của Đảng Cộng sản Liên Xô, cũng như sự sụp đổ của quy mô chủ nghĩa xã hội hiện thực ở Liên Xô, càng chứng tỏ chủ nghĩa Mác – Lênin không sai, không lỗi thời, mà đó đó là vì người ta hiểu sai và làm sai chủ nghĩa Mác – Lênin: Sai cả về thực thi những nguyên tắc cơ bản và về vận dụng phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng.

Người ta từ cực đoan này nhảy sang cực đoan khác, tránh giáo điều rập khuôn đã trượt sang thời cơ, xét lại. Lẽ ra khi phát hiện ra sai lầm không mong muốn, thái độ đúng đắn nhất là công khai minh bạch thừa nhận sai lầm không mong muốn, tìm giải pháp khắc phục sai lầm không mong muốn một cách hữu hiệu và từng bước vững chãi, sai đâu sửa đó, thì lại phủ nhận sạch trơn, phá bỏ tất thảy trong lúc chưa tìm kiếm được cái mới thay thế.

Triệt để khai thác những sai lầm không mong muốn đó, bọn đế quốc và phản động nhiều chủng loại đã ra sức tiến công phá hoại những Đảng Cộng sản, phá hoại chủ nghĩa xã hội và chúng đã đạt được tiềm năng.

Nhưng dù sao thất bại của chủ nghĩa xã hội lần này chỉ là trong thời điểm tạm thời. Quy luật khách quan không còn ai cưỡng lại được vẫn là chủ nghĩa xã hội sẽ phủ định và thay thế chủ nghĩa tư bản.

Chúng ta tin rằng, sau sự sụp đổ của chủ nghĩa xã hội hiện thực ở Liên Xô và những nước Đông Âu, những người dân cộng sản và cách mạng chân chính sẽ rút ra được nhiều bài học kinh nghiệm tay nghề có ích, sẽ có được thêm kinh nghiệm tay nghề và bản lĩnh để tiếp tục đấu tranh cho thắng lợi ở đầu cuối của mục tiêu mà mình theo đuổi.

Không lý gì một Đảng Cộng sản to lớn, anh hùng và kiên cường như Đảng Cộng sản Liên Xô-đảng của Lênin vĩ đại – lại cam chịu thất bại thuận tiện và đơn thuần và giản dị như vậy.

Bài đăng trên Tạp chí Cộng sản, số 4-1992

4152

Clip Sau khi hoàn thành xong cách mạng dân gia chủ dân, những nước Đông Âu đã làm gì ?

Bạn vừa Read nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Clip Sau khi hoàn thành xong cách mạng dân gia chủ dân, những nước Đông Âu đã làm gì tiên tiến và phát triển nhất

Chia Sẻ Link Tải Sau khi hoàn thành xong cách mạng dân gia chủ dân, những nước Đông Âu đã làm gì miễn phí

Hero đang tìm một số trong những ShareLink Download Sau khi hoàn thành xong cách mạng dân gia chủ dân, những nước Đông Âu đã làm gì Free.

Giải đáp vướng mắc về Sau khi hoàn thành xong cách mạng dân gia chủ dân, những nước Đông Âu đã làm gì

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Sau khi hoàn thành xong cách mạng dân gia chủ dân, những nước Đông Âu đã làm gì vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha
#Sau #khi #hoàn #thành #cách #mạng #dân #chủ #nhân #dân #những #nước #Đông #Âu #đã #làm #gì